Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Y cũng cau mày, đang định nổi giận thì Tiêu Chỉ Tinh vội vàng che miệng nói: “Xin lỗi nhé, tôi lỡ lời. Cậu đừng so đo với tôi đấy”.
Nói lời xin lỗi nhưng thái độ không hề thành khẩn, nhất là ánh mắt cô ta nhìn Dương Thanh tràn đầy khinh bỉ.
Dường như rất xem thường người bạn học như Dương Thanh.
“Không sao!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Tính ra chúng ta đã không gặp nhau mười năm rồi nhỉ?”
Tiêu Chỉ Tinh khoanh tay trước ngực cười nói: “Tôi vẫn còn nhớ cậu từng viết thư tình cho tôi hồi cấp ba đấy”. Tiếp tục ủng hộ team Tamlinh.com nha!
“Nhưng tôi không có hứng thú với cậu, còn đọc thư tình cậu viết cho mọi người nghe. Chính vì thế mọi người đều bảo cậu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Tần Y không nghe nổi nữa, bỗng thân mật ôm cánh tay Dương Thanh, cười hỏi: “Ông xã, chắc lúc anh học cấp ba bị cận đến mức thường xuyên không nhìn rõ đồ vật phải không?” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Dương Thanh bị hành động lớn mật của Tần Y dọa giật nảy mình, chưa kịp phản ứng lại: “Không…”
Anh còn chưa nói hết câu đã thấy cánh tay đau nhói, bấy giờ mới nhận ra Tần Y đang cố ý.
“Sao em biết hay vậy? Đúng là lúc đó mắt anh không tốt, không nhìn rõ vật, còn không đeo kính”.
Dương Thanh đổi giọng, cười đáp. Tiếp tục ủng hộ team Tamlinh.com nha!
“Em nói rồi mà, chồng em đẹp trai như vậy sao lại bị gọi là cóc ghẻ?”
Tần Y mỉm cười nhìn Tiêu Chỉ Tinh đang cau có, híp mắt nói: “Chị gái ơi, chị nói cấp ba chồng tôi viết thư tình cho chị, chắc chắn là vì mắt chồng tôi không tốt, chị đừng coi là thật nhé!”
Tiêu Chỉ Tinh đương nhiên nghe ra được Tần Y đang nói Dương Thanh mù mắt nên mới viết thư tình cho cô ta.
Dương Thanh cười khổ. Tuy Tiêu Chỉ Tinh cố tình nhắc tới chuyện này để sỉ nhục anh nhưng dù sao cũng đã xảy ra từ mười năm trước, anh lười so đo.
Đúng lúc này có một cặp vợ chồng trung niên mặc toàn đồ hiệu đi tới, nhìn là biết rất giàu có.
Dương Thanh bất lực lắc đầu: “Em tưởng anh tỏ tình với cô ta thật à?”
“Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác sao?”
Tần Y lập tức nổi lên hứng thú.
Dương Thanh lo Tần Y sẽ kể cho Tần Thanh Tâm nghe chuyện mình tỏ tình, vội vàng kể lại: “Năm đó anh chỉ là một học sinh nghèo, chỉ tập trung học hành, sao có thể yêu đương được?” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
“Không phải anh tỏ tình cô ta, mà là cô ta tỏ tình anh, bị anh từ chối. Cô ta thẹn quá hóa giận, không biết tìm được bức thư tình ở đâu ra đọc cho mọi người nghe, nói là anh viết, còn sỉ nhục anh là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga ở trước mặt mọi người”.
“Thì ra là vậy!”
Tần Y không hề hoài nghi Dương Thanh nhưng vẫn cười xấu xa nói: “Nếu anh không thành thật khai báo, em sẽ mách chị em đấy”.
Biệt thự trị giá một tỷ rưỡi!
“Được, tôi sẽ dẫn anh chị đi xem biệt thự, chắc chắn hai người sẽ hài lòng”.
Mễ Tuyết kϊƈɦ động nói.
“Toàn bộ biệt thự cao cấp của Thành ʍôиɠ Hoan đều được trưng bày ở đây”.
Đúng lúc này, Tiêu Chỉ Tinh dẫn cặp vợ chồng trung niên vừa rồi đi vào.
Nói xong, Mễ Tuyết áy náy nhìn cặp vợ chồng trung niên, tươi cười nói: “Xin lỗi hai vị, căn biệt thự này đã được bán. Hai vị xem các căn khác nhé”.
“Mễ Tuyết, cô đang làm gì vậy?”
Tiêu Chỉ Tinh lập tức lạnh giọng nói: “Đúng là sinh viên đại học mới ra trường, ngu ngơ dễ bị lừa”.
“Cô có thể động não một chút được không? Biệt thự trị giá tỷ rưỡi là thứ loại người nào cũng mua được hả?”
“Cứ tùy tiện dẫn bọn họ đi xem biệt thự, nhỡ làm hư hỏng đồ trong biệt thự, cô đền nổi không?”
Tiêu Chỉ Tinh ra vẻ răn dạy Mễ Tuyết nhưng rõ ràng đang nói Dương Thanh không mua nổi biệt thự một tỷ rưỡi.
- ---------------------------