Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Thiên đạp vào đầu Võ Ngọc Minh, chân còn day nghiến phía trên vài lần.
Võ Ngọc Minh sao có thể chịu đựng được? Tai của anh ta bị đạp xước da, đơn giản là đầu đang bị giẫm chà xát trên mặt đất! “Cái đệch cái đệch! Anh mau thả tôi rat”
Võ Ngọc Minh gào thét, đau đến mức sắp vỡ òa.
Anh ta càng như vậy, Hoàng Thiên lại càng muốn hành hạ anh ta.
Chỉ thấy chân của Hoàng Thiên lại càng dùng sức, sắp giẫm bẹp đầu của Võ Ngọc Minh đến nơi! “Au au! Au au! ˆ Võ Ngọc Minh đau đến mức còn học kêu cả tiếng chó.
Thật sự là không chịu đựng nổi.
“Hỏi anh đấy, cậu Vinh là người nào?”
Hoàng Thiên không nhanh không chậm hỏi.
Võ Ngọc Minh chịu không nổi, vội vàng lớn tiếng kêu gào: “Cậu Vinh chính là Khương Văn Vinh, cùng một trường với tôi!”
Khương Văn Vinh? Hoàng Thiên chưa từng nghe đến cái tên này.
“Quay về bảo tên Khương Văn Vinh đó, bảo anh ta sau này yên phận một chút, nếu không thì anh ta sẽ hối hận đấy.
”
Hoàng Thiên nói với Võ Ngọc Minh.
Võ Ngọc Minh không dám hả hê nữa, bởi vì thật sự không chịu nổi sự hành hạ của Hoàng Thiên với anh ta.
Thế nhưng trong lòng Võ Ngọc Minh rất không chịu thua, anh ta cảm thấy Hoàng Thiên này chính là đang tự tìm đường chết! “Hừ! Chúng tôi biết rồi, trở về chắc chắn sẽ chuyển lời cho cậu Vinh! Anh mau chóng thả bạn trai tôi ra, sao có thể dã man như vậy!" Hồ Hoàng Anh kia vô cùng tức giận kêu gào với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Hồ Hoàng Anh, lại tát cho một cái tát nữa.
“Au au!”
Cái tát này dùng sức quá đà, đánh Hồ Hoàng Anh đến mức kêu lên một tiếng quá! imgwebtruyen
.