Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mới vừa gặp mặt đã lập tức bị mắng, Lê Việt Cường cũng thấy rất buồn bực.
Ông nhìn người đàn ông có mũi chim ưng này, thật hận không thể đánh gã một trận.
Lúc trước khi bị đánh, cái tên có mũi chim ưng này cũng đánh ông ta không ít.
"Mẹ nó, mày còn dám lớn tiếng với tao?" Lê Việt Cường giận dữ, một nắm đâm được đánh tới nhanh như chớp.
Rầm.
Tên mũi chim ưng bị trúng một quyền, sông mũi ngay lập tức bị lõm xuống.
"Aaa! Con mẹ nó, ông đúng là muốn chết mà" Mũi chim ưng mắng to lên, lập tức xoay người chạy vào trong sân.
Lê Việt Cường thế nhưng lại không dám đi vào trong sân, ông ta quay đầu lại nhìn Hoàng Thiên một cái, có chút không biết phải làm sao.
Lê Việt Cường không có để ý tới cái người đàn ông trẻ tuổi này, mà nhỏ giọng nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, tên nhóc này chính là con trai của Trịnh Lạc Bình, Trịnh Thành.
"
"Ừ" Trên mặt Hoàng Thiên không có lộ ra biểu cảm gì, chỉ là khẽ gật đầu một cái.
.