Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe xong câu này, Tần Song Hà tức đến suýt chút nữa vẹo mũi.
Gã đã rơi vào tay Hoàng Thiên mà bọn đàn em còn tưởng rằng gã đã thành công.
Đáng hận nhất là cậu cả hành động, lại còn ở bên ngoài tiếp ứng, tiếp ứng cái con khỉ, đến giúp đỡ chút đi.
“Cậu Thiên, tôi phải trả lời như thế nào đây?”
Tần Song Hà nhỏ giọng hỏi Hoàng Thiên.
“Mày nói với bọn họ, mày thắng rồi, vừa giết tao xong, chuẩn bị đi ra ngoài.
”
Hoàng Thiên nhỏ giọng nói với Tần Song Hà.
Tần Song Hà hiểu Hoàng Thiên đây là muốn bắt được Đổng Thần Thụ, gã tranh thủ gọi điện thoại: “Tao đã xử lý xong Hoàng Thiên rồi! Mày kêu cậu cả Thụ chờ tôi ở bên ngoài, bây giờ tôi đi ra ngoài đây!”
"Mẹ ơi! Đại ca siêu thật, nhanh như vậy luôn?”
Người đàn ông đeo khuyên tai sợ hãi than thở.
“Đừng nói nhảm nữa, tao đã bao giờ thất bại chưa?”
Tần Song Hà vẫn còn nói khoác được, nói xong câu này ngay lập tức cúp điện thoại.
Hoàng Thiên trầm giọng nói với Tần Song Hà.
Tần Song Hà hiểu gì chứ? Gã không biết Hoàng Thiên muốn gã phải làm gì.
.