Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Toàn Vinh và Cao Hồng không dám nói một tiếng nào, hai người bọn họ ngồi trong xe Hoàng Thiên mà tâm tình nặng nê.
Lúc đầu họ liên hợp bắt nạt Lâm Ánh Nguyệt, mà chuyện này với bọn họ đã thành thói quen.
Nhưng nào có nghĩ đến, mọi chuyện lại thành ra đưa Hoàng Thiên tới, giờ phải làm sao mới tốt đây? Hoàng Thiên lái xe, trong lòng anh lo lắng cho Lâm Ánh Nguyệt.
Không biết vì sao, Hoàng Thiên đối với cô em gái hiểu chuyện này rất đau lòng.
Có thể là xuất phát từ đồng tình.
Dĩ nhiên, cũng là bởi vì tính cách cùng tuổi tác của Lâm Ánh Nguyệt giống Hoàng Linh, anh và Chu Linh đã khổ đủ nhiều rồi, nên anh không muốn lại nhìn thấy bi kịch như vậy xảy ra với Lâm Ánh Nguyệt.
Có ý nghĩ như vậy, cho nên Hoàng Thiên càng hận thấu xương Lâm Toàn Vinh và Cao Hồng.
“Đừng có giả câm điếc, chỉ đường!”
Hoàng Thiên quát Lâm Toàn Vinh.
Lâm Toàn Vinh bị dọa giật mình, vội vàng nói: “Dạ dạ dạ, tôi chỉ đường ngay.
Phía trước là quẹo trái.
”
“Sao anh không nói luôn là ở đầu?”
Hoàng Thiên một tay cầm tay lái, tay kia vỗ lên đầu Lâm Toàn Vinh.
Con bà nó.
Lâm Toàn Vinh bị vỗ mà bối rối, đau nghiến răng.
Mẹ kiếp Hoàng Thiên, mày cứ chờ đấy cho tao, đừng để tao có cơ hội, tao sẽ giết chết mày! Trong lòng Lâm Toàn Vinh thâm mắng Hoàng Thiên, tuy nhiên lại không dám biểu đạt nó ra ngoài, chỉ có thể nhẫn nhịn, kiêm chế lại.
Hoàng Thiên thấy Lâm Toàn Vinh vẫn còn giả câm, không khỏi điên hơn.
“Anh mà còn tiếp tục bày ra cái thái độ này với tôi nữa, đừng trách tôi lập tức chỉnh chết anh!”
Hoàng Thiên cắn răng, tức giận nói.
Đem Lâm Toàn Vinh sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, sao anh ta có thể không nhìn ra được Hoàng Thiên đang muốn trừng trị anh ta.
.