Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy Lăng Thanh Trúc vẫn còn dám la to, Hoàng Thiên không khỏi tức giận.
Anh còn đang muốn trừng trị cô ta, cô ta còn thái độ? Cô ta hại anh, bây giờ còn lý luận? “Cô có thái độ gì đấy, cô bày ra bộ dáng này thì làm sao tôi tha cho cô được?”
Hoàng Thiên nhìn Lăng Thanh Trúc, ném đầu thuốc lá xuống đất.
Lăng Thanh Trúc thấy không ổn, Hoàng Thiên đây là muốn lập tức trừng trị cô ta.
“Được được được, coi như là thái độ của tôi không tốt, được chưa? Cậu Thiên, tôi xin lỗi anh.
Lăng Thanh Trúc nén giận, trên mặt nở một nụ cười.
Đây là lần đầu tiên cô ta phải chịu sự uất ức như thế, ngày bình thường có bao giờ cô ta phải chịu uất ức như thế? Đã bao giờ phải nói xin lỗi người khác? Bình thường cô ta đều cậy vào ông Kha Phù để đi bắt nạt người khác, dù sao cô ta cũng là người phụ nữ của ông Kha Phù.
Nhưng ở trước mặt Hoàng Thiên cô ta không thể làm gì được, Lăng Thanh Trúc cũng không còn cách nào khác.
“Xin lỗi thì có tác dụng quái gì?”
Lăng Thanh Trúc không ngờ Hoàng Thiên nói đánh thì lập tức đánh, một cước này của Hoàng Thiên suýt nữa thì đá gãy chân cô ta.
Lăng Thanh Trúc ngã lăn trên mặt đât, hoảng sợ nhìn Hoàng Thiên, bây giờ cô ta vô cùng hối hận, hối hận vì mình cứ thích đi kiếm chuyện với Hoàng Thiên.
.