Chàng Rể Cực Phẩm

chương 263: ông có khả năng cá chết lưới rách sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mày muốn tao giao người cho mày hả?” Gương mặt Viêm Long toát ra vẻ ngạc nhiên, gã ta không ngờ rằng Lâm Ẩn lại yêu cầu mình giao Từ Thanh Tùng cho anh xử lý?

Thằng họ Lâm này đang nghĩ gì trong đầu thế, ngông cuồng đến thế ư?

Cậu ta đến thành Viêm Hoàng để bắt người sao?

Đúng thật là, mình và Từ Thanh Tùng không kiếm chuyện với cậu ta là tốt lắm rồi, không ngờ cậu ta lại dám bắt mình giao Từ Thanh Tùng ra?

Viêm Long nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng, gã ta muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại bị Hades ghìm cứng, những lời định thốt ra lại nuốt ngược vào trong bụng, gã ta sợ mình sẽ bị cái tên vệ sĩ người nước ngoài này vung tay quét chân đánh chết ngay tại chỗ nếu chọc giận hắn ta.

“Lâm Ẩn, mày đừng ức hiếp người quá đáng, mày còn muốn làm gì nữa?” Từ Thanh Tùng tỏ vẻ hoảng hốt, hắn ta thẹn quá thành giận: “Tao nói cho mày biết, cho dù vệ sĩ của mày có giỏi võ đến mức nào đi chăng nữa thì mày vẫn không phải là đối thủ của tao trong thủ đô đâu!”

Vốn dĩ hôm nay hắn ta tới nhờ ông trùm Viêm Long giúp mình trút giận, thấy Lâm Ẩn bị người khác dẫn vào trong khu Viêm Hoàng mà vẫn lơ ngơ, hắn ta cứ tưởng mình sắp sửa có thể đánh cho anh một trận, nào ngờ lại gặp phải tình huống như thế này.

Không ngờ Lâm Ẩn chỉ dẫn theo một tên vệ sĩ thôi mà lại dám ra tay đánh nhau trong khách sạn Viêm thị, anh ngông cuồng quá đi mất!

Lâm Ẩn vẫn tỏ ra điềm tĩnh: “Đường Hôi, dẫn Từ Thanh Tùng đi.”

Sau khi nói dứt lời, Đường Hôi bèn bước đến gần Từ Thanh Tùng với gương mặt nghiêm túc, gã hoàn toàn phớt lờ cả trăm tên đàn em của Viêm Long đang có mặt ở đây.

“Không! Không! Chú Viêm! Giúp cháu với, đừng để bọn họ dẫn cháu đi mà!” Từ Thanh Tùng vội vàng lùi bước ra sau, hắn ta hoảng hốt vô cùng.

Nếu như đêm nay thật sự bị Đường Hôi bắt đi, tên vệ sĩ của Lâm Ẩn lại hung hãn như thế, e là hắn ta sẽ bị đánh đến bán sống bán chết mất thôi!

Lúc Từ Thanh Tùng còn định nói tiếp, Đường Hôi đã đi đến trước mặt hắn ta, gã vung tay tát vào mặt hắn ta hai cái, khiến đầu của hắn ta ngả lệch sang một bên rồi mới giơ tay túm lấy.

Đường Hôi đã bán mạng lăn lộn trong vùng xám nhiều năm trời, cũng rất giỏi đánh nhau, xử lý hạng con ông cháu cha chỉ biết đắm chìm trong rượu và gái như Từ Thanh Tùng chỉ là chuyện dễ như bỡn mà thôi,

Bọn đàn em dưới trướng Viêm Long chỉ dám mở trơ mắt ra mà nhìn, trong lòng hết sức căng thẳng, dù gì đại ca của mình cũng đang nằm trong tay người khác, không thể hành động lỗ mãng được.

“Chú Viêm, chú mau kêu đàn em của mình đánh bại bọn nó đi chứ!” Từ Thanh Tùng bị Đường Hôi túm lấy ngay, hắn ta kêu la oai oái, gương mặt có vẻ hoảng hốt đến tột cùng.

“Đường Hôi, mày còn không mau cản người của mình lại đi? Lẽ nào thật sự muốn giúp nó à? Mày có biết bây giờ nó đang làm trò điên cuồng đến mức nào không? Nếu xảy ra phiền phức lớn thì mày gánh nổi chứ?” Viêm Long đanh giọng lại, gã ta không dám tin tưởng vào mắt mình.

Đường Hôi cũng là tay lõi đời lăn lộn nhiều năm trong Vùng Xám, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn đến mức này? Không ngờ gã lại dám bắt Từ Thanh Tùng đi trước mắt nhiều đàn em của mình như vậy?

Lẽ nào gã thật sự muốn trở mặt chống đối nhà họ Từ vì một thằng nhà quê đến từ tỉnh khác sao?

“Đường Hôi! Cho dù mày không xem Từ Thanh Tùng ra gì thì cũng phải nhớ rằng Từ Thanh Tùng là con trai của Từ Trường Phong, mày muốn đối đầu với nhà họ Từ cho đến cùng sao?” Viêm Long hỏi Đường Hôi với giọng lạnh lùng.

Đường Hôi chỉ cười lạnh chứ không nói năng gì, nhà họ Từ là một trong số năm gia tộc quyền quý hàng đầu ở thủ đô, đúng là bọn họ có thế lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng trước mặt anh Ẩn, chúng cũng chẳng là cái thá gì.

Dù sao đi chăng nữa, nhà họ Từ không phải chỉ là của mỗi Từ Thanh Tùng, còn nhà họ Tề hùng mạnh ở thủ đô chỉ nhờ có một tay Lâm Ẩn là đã phất lên lại lần nữa!

Hai người họ khác nhau như rồng thật và hạng giun dế.

Cốc cốc!

Vào lúc này, đột nhiên những cánh cửa trong phòng ăn đều mở tung ra, những gã đàn ông mặc vest túa vào, trông có vẻ hết sức khí thế.

“Viêm Gia, ai đang kiếm chuyện ở đây vậy ạ?

“Viêm Gia, anh không sao chứ? Khi nãy tôi nhận được điện thoại, nghe nói có người dám tỏ vẻ ngang ngược ở đây nên tôi dẫn người đến ngay lập tức!”

Bọn đàn em gần thành Viêm Hoàng của Viêm Long vừa hay tin đã vội vàng đến đây ngay, hơn hai trăm người, đứng đầy cả trong và ngoài phòng.

Lâm Ẩn đảo mắt nhìn bọn chúng với vẻ điềm tĩnh, có thể nói là số người kéo đến đông nghìn ngịt, xuyên qua lớp kính thủy tinh của phòng ăn còn có thể nhìn đội ngũ đàn ông mặc vest đen đang đứng chờ lệnh ở phía bên ngoài.

“Đm, thằng ngu này từ đâu ra đây? Không ngờ lại dám bất kính với Viêm Gia?”

Thủ lĩnh của bọn đàn ông mặc vest quát thẳng vào mặt Hades, trông hắn có vẻ rất hung hăng.

Hắn cầm súng trong tay, đảo mắt đánh giá Đường Hôi và Lâm Ẩn, ánh mắt trở nên hung ác vô cùng: “Hôi Hùng à? Còn có cái thằng họ Lâm gì đây nữa? Đúng rồi, nói mày đấy, mày nhìn con mẹ gì? Nhìn nữa thì tao đánh chết mày ngay!”

“Tao chỉ đếm đến mười, nếu hai thằng ngu chúng mày còn không chịu thả người ra thì tao sẽ đánh chúng mày cho ra bã!”

Tên thủ lĩnh xông vào khi nãy ỷ thế mạnh người đông, nói năng vô cùng ngang ngược.

Lâm Ẩn chỉ nhìn bọn chúng với ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên anh vung tay, hất văng tách trà trong tay đi.

Một tiếng bốp vang lên.

Tách bàn đập vào ngay đầu gã đàn ông mặc vest đang tỏ vẻ hung hăng ấy rồi vỡ tan trong nháy mắt, khiến cho hắn toác đầu chảy máu, phải lùi về sau liên tục vài bước, trông nhếch nhác vô cùng.

“Đm, muốn chết à! Mày dám ném tách trà vào mặt tao sao?” Tên thủ lĩnh mặc vest chợt rống lớn, hắn rút khẩu súng từ trong quần áo của mình ra, nhắm thẳng vào Lâm Ẩn.

Tiếng roạt roạt vang lên, thấy thủ lĩnh của mình đã rút súng ra, mấy mươi gã vệ sĩ mặc vest đen đều không hẹn mà cùng lôi súng của mình ra, chúng đều nhắm thẳng vào Lâm Ẩn với vẻ mặt lạnh lùng, cảnh tượng này trông có vẻ đáng sợ đến lạ lùng.

“Hoa Xà? Mày muốn làm gì? Đại ca Viêm Long của mày đang nằm trong tay bọn tao, mày có dám nổ súng không?” Giọng nói của Đường Hôi lạnh tanh, gã nhìn đám người xông vào đây như thể đang đối mặt với kẻ địch đáng gờm.

Gã quen biết với tên cầm đầu xăm trổ đầy người này, biệt danh của hắn là Hoa Xà, là tên đàn em được Viêm Long tin tưởng, nổi danh độc ác ở vùng xám, trước nay luôn hành xử điên cuồng, không bao giờ lo đến hậu quả.

“Hôi Hùng, nếu như tụi mày không muốn chết thì thả người mau rồi bó tay chịu trói!” Hoa Xà giở giọng uy hiếp.

Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn Hoa Xà rồi hờ hững nói: “Mày nổ súng xem xem.”

Hoa Xà híp mắt lại, hắn nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng.

Vào lúc này, một tiếng ầm vang lên, đột nhiên Hades vung tay ném Viêm Long vào chiếc bàn gỗ, hắn ta rút khẩu súng vắt ngay eo lên, chỉ thẳng nòng súng vào trán Viêm Long, khiến cho gã ta sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

“Đừng! Tụi mày đừng hành xử lỗ mãng!” Mồ hôi túa ra trên trán Viêm Long, gã ta vội vàng cất tiếng nói: “Hoa Xà, mau kêu đàn em của mày bỏ súng xuống! Có nghe không!”

Hoa Xà ngập ngừng đôi chút rồi phất tay, bọn đàn ông mặc vest đều buông tay xuống nhưng không hề cất súng đi, chúng vẫn tỏ vẻ cảnh giác cao độ, ai nấy đều nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt lạnh lùng.

“Lâm Ẩn, kêu vệ sĩ của cậu bỏ súng xuống mau lên, tôi đảm bảo hôm này cậu có thể bình an bước ra khỏi thành Viêm Hoàng.” Viêm Long nghiêm mặt mà nói: “Tôi cũng có thể làm chủ, giúp cậu và Từ Thanh Tùng giải quyết khúc mắc với nhau bằng phương pháp hòa bình, thế nào?”

Thấy Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì, trong lòng Viêm Long vô cùng căng thẳng, gã ta bèn nói tiếp: “Lâm Ẩn, tôi cũng là người có máu mặt ở thủ đô, hôm nay tôi thề thốt như vậy trước mặt đám đông thì chắc chắn sẽ không nuốt lời. Nói được làm được, chỉ cần cậu chịu bỏ qua, tôi đảm bảo rằng sau này sẽ không kiếm chuyện với cậu nữa.”

Viêm Long đã xuống nước trước, hết cách rồi, tác phong hành xử của Lâm Ẩn cứng rắn quá đi mất!

Đàn em của gã ta đều đã cầm súng xông vào đây rồi, nhưng không ngờ Lâm Ẩn vẫn hống hách như vậy.

Nếu như cứ tiếp tục giằng co thế này, Viêm Long cũng không chắc có thể giữ nổi cái mạng nhỏ của mình hay không nữa.

“Lâm Ẩn, lẽ nào cậu muốn cá chết rách lưới hay sao?” Giọng nói của Viêm Long lạnh tanh: “Cho dù cậu có thể khử được tôi và Từ Thanh Tùng thì đàn em của tôi cũng sẽ nghiền xương cậu thành tro bụi ngay!”

“Cá chết rách lưới?” Lâm Ẩn lắc đầu: “Ông có khả năng này à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio