Chàng Rể Cực Phẩm

chương 352: có là ai cũng vô ích?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Linh Nhi vênh váo thầm trong lòng, biết lần này bản thân đến quá đúng lúc!

Lần này Tề Ẩn chắc chắn phải nhận một món nợ ân tình cực lớn với mình, gần như là ơn cứu mạng rồi!

Nghe nói chuyện lần này là bất ngờ, vì Tề Ẩn động vào thái tử Thất Tinh?

Triệu Linh Nhi nhìn lướt qua Trương Kỳ Mạt, lại nhìn sang Ninh Phong Nguyệt và Ninh Tông Vũ ở bên cạnh, trong lòng oán thầm, Tề Ẩn này coi bộ là đang dụ dỗ gái xinh nhà họ Ninh, nói không chừng là gây họa vì người đẹp.

Còn giả vờ giả vịt thâm tình với Trương Kỳ Mạt ở trước mặt mình, đúng là cặn bã mà.

"Bây giờ cô có thể dẫn người đi", Lâm Ẩn thản nhiên nói.

"Hừ", Triệu Linh Nhi hận đến nghiến răng, khá là không thích thái độ của Lâm Ẩn, lúc nào cũng ra vẻ nắm hết tất cả trong lòng bàn tay vậy?

Nhưng mà có lẽ là do Tề Ẩn ngại ấy chứ, lần trước lạnh lùng với mình như vậy, giờ lại nhận được ân tình lớn đến thế. Cho dù anh không nói ra miệng, nhưng trong lòng cũng đã tự hiểu rồi.

Triệu Linh Nhi thầm đắc ý, tự cho mình là người tinh ý, cảm thấy bản thân đã đoán được tâm tư của Lâm Ẩn.

Nghĩ thế, khóe miệng của cô ả nhếch lên, lia ánh mắt khiêu khích sang nhìn Trương Kỳ Mạt. Trương Kỳ Mạt vẫn bình tĩnh, đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Sao thế? Cô Triệu, cô biết tên Lâm Ẩn này ư?", Từ Đàn Chu tỏ vẻ nghi ngờ mà hỏi.

Nhìn điệu bộ này thì rõ ràng là cô cả nhà họ Triệu khá là thân quen với Lâm Ẩn kia. Hình như cô Triệu còn cố ý đến đây đứng ra giúp cậu ta nữa?

Không chỉ là nhóm người Từ Đàn Chu, bố con Ninh Tông Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ đại trưởng lão Lâm lại thân thiết với cô cả nhà họ Triệu như thế. Nhưng mà chuyện này cũng bình thường thôi, dựa vào thực lực mạnh mẽ của đại trưởng lão Lâm, chắc hẳn vòng xã giao bên ngoài cũng không tầm thường.

Park Soo Jun nhìn cục diện lại bị đảo ngược, trong lòng sốt ruột y như kiến trên chảo nóng.

"Cô là cô cả nhà họ Triệu, Triệu Linh Nhi? Nghe danh đã lâu", Park Soo Jun nghiêm mặt lại, khách sáo đôi lời: "Tôi là Park Soo Jun của tập đoàn Thất Tinh, đã từng có vinh hạnh đến nhà họ Triệu thăm hỏi. Chuyện lần này bố của tôi đã đứng ra, mong rằng nhà họ Triệu đừng can thiệp vào".

"Park Soo Jun tôi hôm nay chắc chắn sẽ không tha cho họ Lâm kia!", Park Soo Jun lạnh lùng nói.

Nghe thấy thế, chân mày Triệu Linh Nhi cau lại.

Câu nói này của Park Soo Jun rõ ràng là cảnh cáo cô ả.

Ầy, đúng là đau đầu thật. Tề Ẩn đúng là biết gây sự, thái tử tập đoàn Thất Tinh mà cũng bị anh đánh thành ra thế, ra tay nặng quá.

Nhưng, cũng chỉ có người đàn ông cưỡng hãn như thế mới xứng được với Triệu Linh Nhi mình.

Triệu Linh Nhi thầm cân nhắc trong lòng một phen, rồi nghiêm mặt lại lên tiếng: "Park Soo Jun, Lâm Ẩn là khách quý của nhà họ Triệu chúng tôi, tối hôm nay tôi muốn dẫn anh ấy về gia tộc mình. Mâu thuẫn giữa các người đợi sau này hẵng nói, anh cứ yên tâm, Lâm Ẩn lúc nào cũng ở nhà họ Triệu cả, anh có thể tùy thời đến tìm anh ấy".

Bởi vì liên quan đến lão tứ nhà họ Từ ở đây nên Triệu Linh Nhi không tự ý nói ra thân phận của Lâm Ẩn, như thế nguy hiểm quá.

Dù sao Tề Ẩn là người đã cho nổ kho châu báu như sinh mạng của nhà họ Từ, một khi nói ra thân phận thật, tính thế có lẽ còn chuyển biến nghiêm trọng hơn.

"Ngại quá. Ngày hôm nay có là ai đến cũng vô ích thôi", Park Soo Jun hung hăng lên tiếng: "Nhà họ Triệu các người không bảo vệ được cậu ta đâu! Tôi đã nói với cô rồi, bố của tôi đã đứng ra!".

Triệu Linh Nhi nhíu mày lại, nhìn về phía Park Soo Jun: "Park Soo Jun, đây là thủ đô chứ không phải ở Cao Lệ các người, đừng tự đề cao bản thân nữa! Thái tử Thất Tinh thì ghê gớm lắm sao?".

Hai người Từ Đàn Chu và Mặc Phi nhìn nhau, suy đoán quan hệ giữa bọn họ.

"Hừ!", Park Soo Jun hừ lạnh một tiếng, giữa nguyên vẻ kiêu ngạo rồi đanh giọng lại nói: "Anh Từ, dẫn Lâm Ẩn đi giúp tôi, tôi sẽ chia cho ông một dự án kiếm lớn trị giá mười tỷ. Ngoài ra, mời ông điện cho anh hai mình là Từ Bạch Hạc, bảo ông đứng ra!".

"Thái tử Park yên tâm, việc đêm nay nhất định sẽ dàn xếp ổn thỏa giúp cậu!", Từ Đàn Chu vỗ ngực rồi nói.

"Ái chà?", Triệu Linh Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn về phía đám người Từ Đàn Chu: "Từ Đàn Chu, ông ăn gan hùm mật báo rồi à? Dám không nể mặt tôi?".

"Ngại quá, thưa cô Triệu, đêm nay tôi không thể nể mặt cô được", Từ Đàn Chu nói quả quyết: "Tốt nhất cô nên dẫn vệ sĩ của mình đi đi. Còn chuyện đêm nay, chờ anh hai tôi mang người đến, tôi sẽ để chủ tịch Thất Tinh và anh hai mình nói chuyện với nhau!".

Bọn họ không chọc vào Triệu Linh Nhi nổi. Thế nhưng, sau khi rõ được Lâm Ẩn và Triệu Linh Nhi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thì bọn họ không còn e ngại nữa.

Bởi vì bọn họ không xung đột trực tiếp với Triệu Linh Nhi, bọn họ chỉ nhắm vào Lâm Ẩn thôi.

Còn bên phía Park Soo Jun, ngay cả chủ tịch tập đoàn tài phiệt Thất Tinh cũng đã đích thân đứng ra nổi giận lôi đình rồi!

So sức nặng của Triệu Linh Nhi với chủ tịch tập đoàn tài phiệt Thất Tinh, bên nào nặng bên nào nhẹ là quá rõ ràng rồi. Đừng nói chi đến giúp đỡ tập đoàn Thất Tinh thì sẽ có biết bao lợi ích! Vì thế có đắc tội một Triệu Linh Nhi, họ cũng chẳng tiếc.

"Từ Đàn Chu, ông có tin bây giờ tôi cho người nổ súng bắn chết ông ngay không!", Triệu Linh Nhi hung hăng quát lên.

"Cô Triệu, chúng tôi không thù không oán với cô, cô muốn làm gì?", Mặc Phi chậm rãi cất tiếng: "Người dưới trướng tôi đã bao vây cả con phố này rồi, cô đừng có làm bậy".

"Chúng tôi biết cô Triệu, nhưng ngại ở chỗ, mấy đứa dưới trướng lại không biết mặt cô", Mặc Phi đanh giọng lại nói: "Chỉ sợ đao súng không có mắt, làm bị thương cô cả đây. Kính mong cô mau rời khỏi đây đi".

Triệu Linh Nhi thoáng hiện vẻ do dự, không ngờ lão tứ nhà họ Từ dám không nể mặt cô ả.

Vì lo cho Lâm Ẩn, Triệu Linh Nhi chỉ dẫn theo sáu, bảy người đội vệ sĩ thiếp thân là đã xông vào Đế Giang Lâu, còn bên ngoài người của nhà họ Từ e dè nhà họ Triệu, vì thế sẽ nhường trước một bước.

Nhưng hôm nay cụ nhà họ Từ không chịu cúi đầu, bản thân cô ả thì đi lúc nào cũng được, nhưng muốn dẫn theo Lâm Ẩn thì đúng là khó như lên trời!

Tên Tề Ẩn này ngoan ngoãn ở Trung Thiên thì ai dám động vào anh? Không dưng chạy đến khu Đế Giang thả thính mấy em gái, còn bị người nhà họ Từ bắt được. Nghe nói anh hai nhà họ Từ là Từ Bạch Hạc cũng đã dẫn người đến đây? Lần này khó giải quyết rồi!

Triệu Linh Nhi rất sốt ruột, trong lòng oán giận Lâm Ẩn.

"Từ Đàn Chu! Chuyện này tôi phải xen vào cho bằng được!", Triệu Linh Nhi lạnh lùng nói: "Ngày hôm nay ai cũng không được dẫn Lâm Ẩn đi!".

Nói xong, Triệu Linh Nhi rút điện thoại ra gọi ngay một cuộc: "Bố, bố bảo quản gia điều một nhóm người đến chỗ con với, con đang gặp chút chuyện ở khu Đế Giang, ở Đế Giang Lâu...".

Thấy Triệu Linh Nhi cương quyết che chở cho Lâm Ẩn như vậy, vẻ mặt của đám người Từ Đàn Chu trở nên sa sầm.

Bọn họ thực sự không hiểu tên họ Lâm này có tài cán gì mà khiến cô cả nhà họ Triệu che chở cho, ngay cả bố mình mà cô ả cũng đã điện đến!

"Các người cảm thấy nhiều người là ghê gớm sao? Được thôi, người của nhà họ Triệu cũng đang đến rồi", Triệu Linh Nhi thản nhiên nói.

"Cô Triệu, cô làm như thế là quá ngang ngược!", Từ Đàn Chu sầm mặt lại nói.

"Mời cô Triệu sang một bên cho tôi, bắt Lâm Ẩn lại!", Từ Đàn Chu lạnh lùng, dứt khoát ra lệnh.

Hắn ta chẳng lo nhiều như thế, cứ giết trước báo sau, bắt Lâm Ẩn lại rồi nói.

Dù sao bọn họ chỉ nhằm vào thứ tạp chủng Lâm Ẩn này mà thôi, chỉ cần không làm Triệu Linh Nhi bị thương thì người nhà họ Triệu nói được gì bọn họ cứ?

Rầm, trong giây lát, hơn ba mươi vệ sĩ áo đen cấp dưới của Từ Đàn Chu đồng loạt giơ súng lên lần nữa, ngắm ngay vào Lâm Ẩn, còn có hơn hai mươi người đang rục rịch áp sát anh.

Ầm!

Đúng lúc này, bên ngoài Đế Giang Lâu bỗng truyền đến tiếng súng dọa người!

"Hả? Chuyện gì thế, nổ súng rồi à?", Từ Đàn Chu ngạc nhiên hỏi.

Sau khi nghe thấy tiếng súng, vẻ mặt mọi người ở đây đều nghi ngờ không thôi.

Bỗng nhiên, ngoài cửa có một tên bảo vệ mặc áo đen vọt vào với vẻ vô cùng lo lắng, thở hổn hển, đứng trước mặt Từ Đàn Chu báo cáo.

"Nguy rồi thưa ông tư! Có một nhóm sát thủ giết đến đây, khoảng chừng hai mươi người, đã đánh gục toàn bộ anh em ở bên ngoài rồi, bây giờ chúng đang lên lầu rồi. Tôi không biết chúng là ai, nghe bọn họ nói là đang tìm sếp Lâm của mình, không biết đã xảy ra chuyện gì ạ?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio