“Thiếu chủ Triệu, tôi đã sai mười ba phi tướng đi đối phó Lâm Ẩn, định khuyên răn cậu ta”, Long Dương nghiêm mặt lại.
Triệu Thừa Kiền vuốt ve chiếc nhẫn ngọc, anh ta hỏi: “Mười ba phi tướng? Là mười ba phi tướng đã từng liên kết với nhau tàn sát hết cao thủ ở cuối bảng Nhân à?”.
“Vâng, đúng là mười ba phi tướng đấy”, Long Dương gật đầu.
Triệu Thừa Kiền khẽ híp mặt lại, tựa như đang suy ngẫm chuyện gì.
Anh ta từng nghe nhắc đến mười ba phi tướng, đó là những tay đấm hàng đầu mạnh mẽ nhất của phân đà Dương Môn trong Cảng Thành, thành viên cốt cán quan trọng nhất dưới trướng Long Môn, mười ba người bọn họ học cùng một võ công, một khi liên kết với nhau thì đến cao thủ trong bảng Nhân cũng bị bao vây giết hại.
Phải biết rằng, phân đà của Dương Môn ở Cảng Thành là một trong năm phân đà lớn nhất, quy mô hết sức to lớn, thế lực hùng mạnh.
Dù gì thì Cảng Thành cũng có địa thế quan trọng, đây là cửa sổ của Long Quốc với nước ngoài, các thế lực lớn trong nước và ngoài nước đều nhúng tay vào vùng đất này.
Long Dương có thể hô mưa gọi gió trong Cảng Thành, sống như cá gặp nước, gầy dựng danh tiếng vang dội cho Dương Môn giữa các tập đoàn tài chính lớn và các thế lực.
Chỉ nhiêu đó đã đủ để chứng minh thực lực của mười ba phi tướng dưới trướng hắn ta mạnh mẽ đến mức nào!
“Cậu đoán mười ba phi tướng có thể khống chế Lâm Ẩn được hay không?”, Triệu Thừa Kiền hỏi với vẻ thản nhiên.
Long Dương nhíu mày lại, hắn ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới đáp: “Mười ba phi tướng đi đối phó với Lâm Ẩn, chắc hẳn phần thắng là :”.
“Trước kia tôi đã thu thập tình báo của Lâm Ẩn, cậu ta dựa vào sức của một mình mình mà đàn áp cả nhà họ Văn, còn ép Từ Bạch Hạc của nhà họ Từ quỳ xuống”, Long Dương nói từ tốn: “Mặc dù ban đầu nền tảng của nhà họ Văn chưa vững chắc, là một gia tộc quyền quý mới, nhưng lại có thế lực thần bí hùng mạnh chống lưng cho, bọn họ có thể giết cả nhà họ Tề có Tề Vấn Đỉnh trấn giữ”.
“Tôi đoán rằng chắc hẳn thực lực của Lâm Ẩn đứng tầm hạng chín mười trên bảng Nhân. Cũng có thể Lâm Ẩn được vị cao nhân nào đó che chở”.
Long Dương nói thật lòng.
Lần trước cậu Ẩn của nhà họ Tề quay về thủ đô một cách ngạo nghễ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi thế lực trong Long Quốc, bọn họ đều thu thập tình báo về anh, chỉ tiếc rằng người này hết sức thần bí, tin tức có giới hạn.
“Xem ra cậu điều hành phân đà Cảng Thành cũng khá lắm, không khác gì mấy với tin tình báo mà tôi đã thu thập được cả”, Triệu Thừa Kiền ăn nói từ tốn, anh ta đồng ý với quan điểm của Long Dương.
Chiến tích của Lâm Ẩn, nghe có vẻ tương đối đáng sợ.
Tàn sát nhà họ Văn ở thủ đô, đè đầu cưỡi cổ nhà họ Từ.
Mỗi hai chuyện này thôi đã đủ để người đời kính anh như kính thần linh.
Nhưng với Triệu Thừa Kiền, bao nhiêu đây vẫn chưa đủ để làm anh ta kinh sợ.
Bởi vì con át chủ bài nòng cốt trong những gia tộc có nền tảng vững chắc như năm gia tộc lớn ở thủ đô, đều nằm trong lòng bàn tay các cụ nhà bọn họ.
Lúc Lâm Ẩn uy hiếp nhà họ Từ, cụ Từ không hề ra tay.
Còn lúc Lâm Ẩn tàn sát hết cả nhà họ Văn, nhà họ Văn lại trốn tránh như rùa rút đầu.
Mà năm ấy nhà họ Văn tàn sát nhà họ Tề, chẳng qua bọn họ nhân lúc cụ Tề Vấn Đỉnh bệnh nặng hôn mê mà thôi.
Phải biết rằng cụ Từ còn chưa ra tay và Tề Vấn Đỉnh bệnh nặng hôn mê, điều này có nghĩa là thế lực lánh đời của hai gia tộc vẫn còn chưa được sử dụng đến.
Sau lưng năm gia tộc lớn ở thủ đô đều là thế lực lánh đời hùng mạnh, chỉ có điều, chưa đến lúc gia tộc đứng trước thời khắc sống chết thì sẽ không tùy tiện sử dụng mà thôi.
Lánh đời và thế tục cũng có thỏa thuận với nhau…
“Nhưng tôi chỉ e : là một con số cao đấy”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Đáng lý phải là : mới phải, mười ba phi tướng dưới trướng của cậu chỉ hai mươi phần trăm thắng lợi khi đọ sức với Lâm Ẩn thôi”.
“Chỉ có hia mươi phần trăm thắng lợi thôi sao?”, Long Dương nhíu mày nhìn Triệu Thừa Kiền, trong lòng hắn ta thầm suy nghĩ, dường như Triệu Thừa Kiền hiểu biết về Lâm Ẩn, chỉ không biết Triệu Thừa Kiền tìm Lâm Ẩn là vì nguyên do gì.
“Thiếu chủ Triệu, mong cậu cho tôi mạo muội hỏi một câu”, Long Dương nghiêm mặt mà hỏi: “Không biết vì sao thiếu chủ Triệu lại đến Cảng Thành tìm Lâm Ẩn?”.
Triệu Thừa Kiền cười nhạt, anh ta bảo: “Long Dương, tôi nói cho cậu biết”.
“Lâm Ẩn cũng được xem như là người nhà họ Triệu, chuyện của cậu ta không đến phiên cậu nhúng tay vào”.
“Dù muốn khuyên nhủ hay giết chết Lâm Ẩn. Tất cả đều phải do nhà họ Triệu chúng tôi quyết định!”.
Sau khi nghe thấy lời nói đầy vẻ uy hiếp của anh ta, Long Dương im miệng chẳng nói tiếng nào, hắn ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Trong lòng hắn ta hiểu rất rõ, Triệu Thừa Kiền xen vào một cách ngang ngược, muốn tiếp quản mọi thứ.
Long Dương không có tiếng nói gì trong chuyện này.
Nhưng hắn ta lo lắng về hiệp định giữa mình và Quý Trọng Sơn, và cả lợi ích có liên quan đến bản thân mình.
Dù gì nếu như thần tài Quý Trọng Sơn sụp đổ thì lợi ích của hắn ta cũng bị tổn thất cực kỳ nặng nề.
“Cậu không cần phải toan tính nữa”, Triệu Thừa Kiền ung dung lên tiếng: “Tôi biết Quý Trọng Sơn là thần tài của cậu trong Cảng Thành”.
“Nhưng mà, một khi vướng phải chuyện này, thế thì không chết sẽ không thôi, cậu có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng không còn mạng mà xài đâu”.
Sau khi nói dứt lời, Triệu Thừa Kiền không lên tiếng nữa, anh ta để cho Long Dương tự mình tính toán suy nghĩ.
“Báo cáo!”.
Vào lúc này, một gã áo đen lộn mình giữa không trung rồi đáp xuống trước mặt Triệu Thừa Kiền, gã cúi gằm đầu xuống.
“Thưa thiếu chủ, màn so tài ở bên dưới đã có kết quả rồi, chưa đến thời gian một nén hương, mười ba phi tướng của Dương Môn lần lượt bị đánh bại”.
“Mười ba phi tướng đã bị phế võ công, tôi đứng quan sát từ đằng xa, không thể nhìn thấy rõ chiêu thức võ thuật của Lâm Ẩn”.
Sau khi gã nói dứt lời, bầu không khí im lặng như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Long Dương tỏ vẻ kinh sợ, hắn ta nhìn người đến báo tin, gương mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ và tức giận!
Hắn ta không ngờ rằng, phán đoán phần thắng : của mình lại có kết quả như vậy!
Mười ba phi tướng bắt tay đối phó với Lâm Ẩn, thế mà lại không chống đỡ nổi thời gian một nén nhang!
Mất mặt chết đi được! Chỉ với thực lực kém cỏi như thế mà còn muốn khuyên người ta rời khỏi Cảng Thành?
Nhất là, hắn ta đã mất sạch thể diện trước mặt Triệu Thừa Kiền!
Bởi thế, chuyện này cũng khiến cho Long Dương tức giận tột cùng!
Mười ba phi tướng như cánh tay trái cánh tay phải của hắn ta vậy, binh hùng tướng mạnh dưới trướng mình đều bị Lâm Ẩn phế đi võ công, trở thành đồ vô dụng hết rồi à?
Cao thủ đạt đến đẳng cấp như họ, không phải là người có thể bồi dưỡng được một cách tùy tiện!
Tổn thất đến mức này, có bao nhiêu tiền bạc cũng không bù đắp nổi!
“Ồ? Tất cả đều bị phế võ công à?”, gương mặt Triệu Thừa Kiền lộ ra vẻ hứng thú: “Thú vị đấy, Long Dương, mười ba phi tướng của cậu đều bị phế hết cả rồi, cậu nghĩ như thế nào?”.
Kết quả như thế này đúng là niềm vui bất ngờ với Triệu Thừa Kiền.
Lâm Ẩn phế đi mười ba phi tướng đồng nghĩa với việc giúp anh ta rút đi nanh vuốt của Long Dương.
Mai sau anh ta có muốn dọn dẹp phân đà Cảng Thành, kềm chế cái đồ ưa sinh sự như Long Dương cũng dễ hơn.
Xem ra Lâm Ẩn mà em gái Triệu Linh Nhi của mình đã chọn cũng khá là thú vị.
“Thiếu chủ Triệu”, Long Dương đanh giọng mà nói: “Lâm Ẩn ngang ngạnh đến mức này, tôi không thể bỏ qua cho cậu ta được”.
“Theo như kế hoạch của tôi, tôi sẽ tự mình so tài với cậu ta!”.
Triệu Thừa Kiền hờ hững nói: “Lâm Ẩn đã phế người của cậu, cậu muốn lấy lại mặt mũi thì tôi không cản, cậu tự xử lý đi”.
Ánh mắt Long Dương chợt thay đổi, sắc mặt xanh mét, hắn ta quay người đi xuống cầu thang.
Hắn ta còn lo Triệu Thừa Kiền nhúng tay vào giây phút này, không cho hắn ta kiếm chuyện với Lâm Ẩn.
Thế thì không thể không trở mặt với anh ta.
Một phút sau.
Tòa nhà Thủy Tinh, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, gương mặt anh không bộc lộ ra chút cảm xúc nào.
Những gã áo đen với gương mặt hung hãn nằm bên cạnh anh, ai nấy đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khiếp sợ giống như ngẩng đầu nhìn thần linh.
Miệng mồm Hồng Đại bê bết máu, gã ta quỳ trên mặt đất, thanh dao nắm trong tay đã gãy hết một nửa, trên ngọn dao vẫn còn dính máu tươi của gã ta.