Khi Lâm Hiên dẫn theo người đi vào thì cả hội trường lập tức chấn động.
"Anh Lâm Hiên đến đây mà chúng tôi không biết để ra đón".
"Cậu Lâm Hiên đến đây thật là vinh hạnh!".
Một số nam nữ thanh niên trong bàn đều đứng dậy cầm ly rượu chào đón.
"Ngồi đi, hôm nay tôi tới có chút việc cần giải quyết".
Lâm Hiên cười tươi đáp lại, cử chỉ hắn ta tràn đầy uy nghiêm của bề trên.
Đúng vậy, vị trí của Lâm Hiên ở Ký Châu gần như vượt qua tất cả đám thanh niên cùng thế hệ.
Mặc dù hầu hết những người có mặt ở đây đều là con cháu của gia tộc quyền thế, nhưng bọn họ đều hết lời tâng bốc Lâm Hiên.
Dù sao Lâm Hiên cũng là người đứng đầu danh sách bảng Địa, là cậu cả nhà họ Lâm ở Lang Gia, hắn ta sẽ là người gánh vác cơ nghiệp của nhà họ Lâm trong tương lai. Ngoài ra hắn còn là người có tương lai đạt tới bảng Thiên nhất.
Trên người Lâm Hiên tràn ngập vinh quanh, ai nấy đều ngưỡng mộ.
“Anh Lâm Hiên, anh đến đúng lúc lắm, cậu ba nhà họ Lâm các anh sắp thách đấu với tôi đấy”, Cao Thiên Nguyên vui đùa nói: “Anh là cậu cả nhà họ Lâm, anh sẽ không bênh vực Lâm Ẩn chứ?”.
Lâm Ẩn liếc nhìn Lâm Hiên một cách bất cần, Lâm Hiên cũng lạnh lùng nhìn sang.
Hai người nhìn chằm chằm nhau, giống như là kẻ thù gặp nhau.
Có vẻ như sau khi đánh bại quân cờ quan trọng Bùi Nguyên Phong của hắn ta lần trước, thì Lâm Hiên đã rất tức giận, mới đó thôi mà hắn ta đã đưa ra được biện pháp đối phó được rồi.
Rõ ràng Cao Thiên Nguyên và Lâm Hiênlà cùng một giuộc.
"Thi đấu cũng tốt, đều là lớp trẻ với nhau,giao lưu một chút cũng không sao cả. Cậu Cao, tôi sẽ không tham gia vào ân oán giữa cậu và Lâm Ẩn, cậu muốn giải quyết thế nào thì cứ tự nhiên. Tôi trước giờ không bao che cho người thân”, Lâm Hiên ôn hòa nói.
“Vậy thì tốt”, Cao Thiên Nguyên cười lạnh, hắn ta liếc nhìn Lâm Ẩn: “Lâm Ẩn, ra đây, đây là sân gôn của biệt thự Thiên Vận, nơi này có thể thoải mái ra tay”.
"Anh Ẩn, chuyện này..."
Sở Sở nhìn Lâm Ẩn, trên mặt cô ấy tràn đây xấu hổ, cô ấy không nhịn được nói.
Cô ấy không hy vọng Lâm Ẩn sẽ gặp phải tình cảnh như quá khứ, như thế sẽ vô cùng xấu hổ.
“Không sao đâu, Sở Sở, tôi chỉ đang giải quyết chuyện cá nhân thôi”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói.
Nói xong thì Lâm Ẩndẫn Triệu Thừa Kiền và Bùi Vô Danh chậm rãi bước ra khỏi sảnh rượu.
Cao Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng, hắn ta cũng bước ra khỏi sảnh rượu.
Sau khi hai nhóm rời đi thì cả hội trườngbỗng bùng nổ, tất cả đều bắt đầu ồn ào buôn chuyện.
"Tuyệt vời! Lần này xảy ra chuyện lớn rồi, cậu cảnhà họ Cao và cậu ba nhà họ Lâmđấu với nhau",một cô gái trẻ tuổi nói với vẻ mặt mong đợi: "Hai người này đều là anh hùng hiện nay!".
"Sợ rằng không chỉ là cậu cả nhà họ Cao đâu, mà còn cả cậu cả Lâm Hiên nhà họ Lâm nữa. Cậu vẫn không nhìn ra sao, đây là cuộc chiến giữa Lâm Hiên và Lâm Ẩn! Là tranh chấp giữa những người thừa kế nhà họ Lâm!",một thanh niên trẻ tuổi phân tích.
"Nhìn tình huống hiện giờ thìLâm Ẩn có thể thắng được không? Lâm Hiên hiện giờ có thế lực mạnh mẽ như thế,cậu không thấy ngoài Cao Thiên Nguyênthì còn có bao nhiêu thiên tài quý tộc ở bên cạnh anh ta sao? Còn bên người Lâm Ẩn thì hình như chỉ có cậu Triệu của Dương môn và Bùi Vô Danh thôi,nhìn qua thì có thể thấy Lâm Ẩn không có cơ hội chiến thắng”.
"Khó nói lắm, chúng ta cứ đi theo xem thử".
Nói xong thì cả đám thanh niên trong giới lánh đời ở biệt thự Thiên Vậnđều vội vã đi ra, tất cả đều muốn xem kết quả trận chiến giữa Lâm Ẩn và Lâm Hiên sẽ ra sao.
…
Một lát sau, nhóm người Lâm Ẩn đã đến sân gôn ở ngọn núi phía sau biệt thự Thiên Vận.
Đây là một đồng cỏ xanh rộng lớn, địa điểm này rất trống trải.
Lâm Hiên và Cao Thiên Nguyên cũng bước tới, một vài thanh niên nam nữkhí thế phi phàm cũng đi theo sau bọn họ.
Cùng với hai nhóm người này cũngcó một nhóm nam nữ đông đảo khác theo sau, có khoảng người, tất cả đều ngồi từ xa quan sát, dường như bọn họ không dám lại gần, bọn họ sợ không may sẽ làm gì đắc tội.
“Anh Ẩn, anh có cần gọi điện thoại kêu người tới không? Hai người bên cạnh anh có vẻ không đủ đâu”, Cao Thiên Nguyên nhìn Lâm Ẩn vẻ mặt chêu tức: “Nếu thi đấu võ thuật thì Bùi Vô Danh không thi đấu được đâu. Còn anh Triệu có giỏi thật nhưng cũng không thể đấu được với nhiều người được".
"Bên tôi có sáu bảy cao thủ muốn đấu với anh Ẩn cơ, bọn họ muốn anh giải thích về việc giết chết Lâm Tiếu".
Cao Thiên Nguyên nói xong thì phất tay, vài thanh niên ánh mắt sắc bén xông ra, bọn họ bừng bừng sát khí nhìn Lâm Ẩn.
“Ồ?”, Lâm Ẩn cao hứng hỏi: “Không ngờ Lâm Tiếu lại có mặt mũi lớn như thế? Sau khi chết không ngờ lại có nhiều người báo thù thay như thế?”.
"Nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung Vũ muốn cậu Ẩn chỉ bảo một hai chiêu”.
"Nhà họ Thượng Quan, Thượng Quan Kim Bằng muốn cậu Ẩn chỉ bảo một hai chiêu”.
"Hình Ý Môn, Tiết Cử...".
"Thất Tinh Đường, Mục Viên Quý...".
...
Năm sáu thanh niên khí thế hung hãn lập tức bước ra, bọn họ tự báo tên rồi lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
Những người này đứng lên phía trước, bọn họ lập tứctỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
"Cao Thiên Nguyên không ngờ lại mang nhiều cao thủ mạnh mẽnhư thế? Trận chiến này quá đáng sợ? Cho dùLâm Ẩn mạnh cỡ nào thì cũng chỉ xử lý được một hai người. Lâm Ẩn có thể chống đỡ nổi không?".
"Rõ ràng hôm nay cậu cả Lâm Hiên nhất định muốn đánh bại Lâm Ẩn. Cái chết của Lâm Tiếu căn bản chỉ là một cái cớ. Những người này làm gì quen biết Lâm Tiếu chứ,quen biết với Lâm Hiên thì có".
Khi những người kia tiến lênbáo tên thì đám người xem cũng bắt đầu thì thầm bàn tán.
Sắc mặt Triệu Thừa Kiền hơi thay đổi, anh ta đứng bên cạnh nói: “Cậu Ẩn, tên Cao Thiên Nguyên này thật sự có chuẩn bị, tất cả những người này đều nổi tiếng tàn nhẫn. Hơn nữa sợ rằng đây cũng là kế hoạch của Lâm Hiên”.
"Cậu Ẩn, cho tôi mười phút, tôi có thể gọi một số cao thủ của Dương Môn tới".
Lâm Hiên bày ra kế hoạch như vậy, có thể thấy được tâm tư của hắn ta rất sâu.
Cao Thiên Nguyên và đám cao thủ tới thách đấu với Lâm Ẩn đều là lớp người cùng thế hệ.
Trong trường hợp này Lâm Ẩn chỉ có thể tự mình chiến đấu, hoặc để người cùng thế hệtới hỗ trợ, nếu những cao thủ như Tư Không Phú tới giúp đỡ thì sẽ bị coi làbắt nạt kẻ yếu, bị coi là phạm luật, dù có thắng cũng bị chê cười.
Bên phía Lâm Ẩn có Triệu Thừa Kiền giúp đỡ được, còn Bùi Vô Danh thì thực lực không đủ.
Nếu như thế cho dù là trận chiến một chọi một thì Lâm Ẩn cũng sẽ bị tiêu tốn rất nhiều sức lực.
Tình hình này rất khó giải quyết,nhóm người Cao Thiên Nguyên quá mạnh, hầu như đã quy tụ gần một nửa thiên tài hàng đầu của thế hệ trẻ trong giới lánh đời. Dù Lâm Ẩn có mạnh đến đâu, thì chỉ cần không đạt đến trình độ bảng Thiên thì không thể đánh bại được nhiều đối thủ như vậy được.
Cuộc chiến này này rất khó giải quyết...
“Anh Ẩn, đừng nói chúng tôi ỷ đông bắt nạt ít, đây là quy tắc chiến đấu,một chọi một, người này thua thì người khác lên, chỉ cần hôm nay anh có thể thắng được, thì chúng tôi sẽ không nhắc tới mối thù này nữa, sẽ xin lỗi anh. Sau này thấy anh đều sẽ nhường đường! Nếu anh thua thì phải quỳ gối nhận lỗi trước mộ của đàn em tôi là Lâm Tiếu”, Cao Thiên Nguyên chậm rãi nói.
"Thế này là tôi nể mặt anh Lâm Hiên đấy, nếu không chúng tôi cũng không cần phải công khai giải quyết ân oán với anh. Chỉ cần cả đám xông lên thì anh nhất định sẽ chết".
Lâm Ẩn lạnh lùng gật đầu.
"Không cần mấy quy tắc phiền phức như vậy, mấy người cứ cùng nhau lên cả đi".
“Anh nói cái gì?”, Cao Thiên Nguyên kinh ngạc, hắn ta sững sờ nhìn Lâm Ẩn.
Khóe miệng Lâm Ẩn lộ ra ý cười độc ác, anh nói: "Tôi nói mấy người cứ tập hợp hết lại rồi lên cùng lúc luôn đi. Mấy người không xứng đánh tay đôi cùng tôi".