"Quá khủng rồi."
"Tên đó mà không phải người của đấu trường thì tôi viết ngược tên luôn. Chắc chắn là bên đấu trường cố tình sắp xếp."
"Khán giả bình thường thì sao lại lợi hại như thế được."
Thính phòng nổ ra âm thanh nghị luận sôi nổi, chỉ có Mặc Dương và Lâm Dũng biết Hàn Tam Thiên không hề liên quan gì đến đấu trường. Nhưng trong đầu họ hoàn toàn không có một từ ngữ nào để hình dung được Hàn Tam Thiên.
"Cậu ấy không định một mình đấu với toàn bộ người của đấu trường đấy chứ?"Mặc Dương cười khổ nói.
Lâm Dũng lau cái trán đẫm mồ hôi lạnh, nói: "Có thể lắm, nhưng cao thủ dưới tay Diệp Chi nhiều như mây, anh ấy chống đỡ được thật ư?"
"Cậu thấy có cản cậu ta lại được không? Hai tay đấm này hoàn toàn không có cơ hội hoàn thủ. Một người lợi hại như vậy mà lại cam chịu ở rể nhà họ Tô, rồi lại bị cả thành phố coi là phế vật nữa chứ."Mặc Dương khó hiểu nói, nếu ông mà có nhiều tiền như vậy, nếu ông mà có thân thủ như vậy, chắc chắn sẽ không cam chịu bị người khác cưỡi lên đầu lên cổ.
Làm mọi chuyện chỉ vì một người phụ nữ u?
Sắc mặt người nhân viên kia cực kỳ khó coi, xem ra chỉ có thể gọi quyền thủ mạnh nhất ra thôi, tuyệt đối không thể để đấu trường mất thể diện được.
“Muốn tiếp tục không? Nhân viên hỏi Hàn Tam Thiên.
“Đừng gọi mấy tên rác rưởi nữa, chỉ tổ phí thời gian thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
“Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ gọi người mạnh nhất ra, khẳng định không làm cậu thất vọng.” Nhân viên cắn răng, bước về phía phòng nghỉ của tuyển thủ.
Những tay đấm khác cực kỳ kinh ngạc khi
biết bên mình lại thua. Một khán giả bình thường sao lại lợi hại đến vậy.
Nhân viên bước đến trước mặt một tay đấm mặt toàn sẹo, trầm giọng nói: “Đao Thập Nhị, đến lượt anh lên sàn.”
“Hôm nay không có trận của tôi.” Đao Thập Nhị ngẩng đầu. Trêи mặt anh ta có một vết sẹo chạy dài cả khuôn mặt, trông cực kỳ dữ tợn. Tên tuổi của anh ta cực kỳ nổi tiếng ở đấu trường, là cao thủ số một số hai, có rất nhiều fan hâm mộ. Hơn nữa ra tay rất tàn nhẫn, hầu như trận nào cũng có sẽ đổ máu, cho nên rất ít người đồng ý trở thành đối thủ của anh ta.
Mục đích của anh ta rất đơn giản, đánh quyền anh vì tiền. Mỗi lần muốn anh ta lên
đấu trường đều phải đưa một khoản tiền lớn, không có tiền thì đừng mong anh ta làm việc cho. Anh ta cũng không thèm để ý đấu trường có mất mặt mũi vì chuyện này không.
Giọng của nhân viên lạnh tanh, nói: “Anh làm việc dưới trướng của đấu trường. Lúc này đấu trường gặp khó khăn, anh mà không ra mặt thì đừng trách tôi thông báo cho anh Phi.”
“Dù Diệp Phi có đứng trước mặt tôi thì cũng phải đưa tiền ra.” Đao Thập Nhị nói.
Nhân viên cắn chặt răng. Nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà báo cho Diệp Phi, chắc chắn gã sẽ bị Diệp Phi coi là một tên vô dụng không có tích sự. Bị Diệp Phi
trách cứ, hậu quả sau đó gã không thể gánh vác được.
“Được, đánh thêm một trận này sẽ đưa tiền cho anh.”
Đạo Thập Nhị đứng lên, đi ra khỏi phòng
nghỉ.
Khi Đao Thập Nhị xuất hiện trêи đấu trường, khán giả đều rất sợ hãi. Ai cũng không ngờ bên phía đấu trường sẽ gọi Đạo Thập Nhị ra mặt.
Vì những trận đấu trong giờ hành chính không nhiều khán giả lắm nên Đạo Thập Nhị sẽ không tham gia bất kỳ trận nào. Cho dù có là hai ngày nghỉ, có thể được xem trận đấu của Đạo Thập Nhị cũng phải
dựa vào may mắn.
“Thế mà lại cho Đao Thập Nhị ra.”
“Hôm nay không phải cái ngày quan trọng gì, khán giả cũng không đông. Bên đấu trường sao lại sắp xếp như vậy.”
“Vậy chẳng lẽ, người này không phải là nhân viên của đấu trường ư?”
“Nếu tên đó không phải người của đấu trường, Đao Thập Nhị xuất hiện thì tên đó thảm rồi. Đối thủ lần trước của Đạo Thập Nhị bị đánh gãy cả hai tay. Nghe bảo bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện đó.”
“Không ngờ hôm nay lại gặp phải trận đấu phấn khích đến vậy, đúng là không tốn
công đến đây mà.”