“Được rồi, ăn cơm ăn cơm, chúng ta không nói nữa, ăn đi ăn đi.” Tô Nghênh Hạ cười hạnh phúc nói.
Thẩm Linh Dao ngồi kế bên Tô Nghênh Hạ, bất mãn nói: “Tớ biết cậu hạnh phúc | rồi, nhưng mà cậu cũng phải để ý tới cảm thụ của người bạn thân này chứ. Nếu không tớ sẽ xuống tay với Hàn Tam Thiên đó."
“Được được, chỉ cần anh ấy đồng ý thì tớ sẽ không xía vào.” Tô Nghênh Hạ nói với vẻ không sao cả.
Thẩm Linh Dao đứng lên, khoa tay múa chân nắm chặt chiếc đũa trong tay, nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Nếu anh theo bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ cho anh ca hát
hàng đêm, thế nào?”
“Đừng đùa nữa, mau ăn cơm đi, lát nữa sẽ nguội đó.” Hàn Tam Thiên nói.
Thẩm Linh Dao bất lực ngồi xuống, không thể đào được góc tường này rồi, cô cũng chỉ muốn đùa một chút thôi.
“À đúng rồi, hôm nay tớ đã nói với các bạn học về việc cậu sẽ tham gia họp lớp đấy. Bây giờ bọn họ ai cũng biết hết rồi.” Sau khi ngồi xuống, Thẩm Linh Dao bèn nói.
Tô Nghênh Hạ đã sớm rút khỏi cái gọi là
Loading... họp lớp này. Các bạn học ngoài việc khoe khoang bản thân mua được thứ đắt đỏ gì và đi du lịch ở quốc gia nào ra thì hầu như không bàn gì đến mấy chuyện khác.
“Chắc bọn họ bất ngờ lắm nhỉ?” Tô Nghênh Hạ nói.
Thẩm Linh Dao gật đầu, nói: “Đúng vậy, tớ đâu phải loại người hay nói giỡn. Bà tám Dung ma ma kia còn bảo lâu lắm rồi không gặp cậu, rất nhớ cậu nữa chứ. Tớ thấy cô ta muốn gây phiền toái cho cậu thì
CÓ."
“Trước kia những bạn nam mà Dung Liễu
| thích đều thích tớ, cũng khó trách cô ta lúc nào cũng nhằm vào tớ như vậy.” Tô Nghênh Hạ bị Dung Liễu nhằm vào, coi như là tai bay vạ gió. Dung Liễu chủ động theo đuổi vài bạn nam nhưng mà bọn họ lại đều thích Tô Nghênh Hạ.
“Bộ dạng của bản thân xấu lại còn đi trách người khác. Chẳng qua cô ta cũng rất may mắn, gả cho một kẻ có tiền. Bây giờ mỗi ngày đều khoe khoang trong nhóm vừa mua túi hiệu gì.” Thẩm Linh Dao thở dài, tuy rằng cô không thích Dung Liễu nhưng mà không thể không thừa nhận cuộc sống của Dung Liễu tốt hơn cô rất nhiều.
“Cô ta đã kết hôn?” Tô Nghênh Hạ hỏi với vẻ ngoài ý muốn.
“Có mời tớ nhưng tớ không đi nên lười nói cho cậu biết.” Thẩm Linh Dao nói.
Nói tới đây, Thẩm Linh Dao đột nhiên đặt bát cơm xuống, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Hàn Tam Thiên, lần họp lớp này anh không được để Nghênh Hạ bị người ta bắt nạt. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Ý của cô là nếu có cơ hội thì nhân tiện
dạy dỗ" Dung ma ma một chút đúng không?” Hàn Tam Thiên cười nói.
Đương nhiên Thẩm Linh Dao vô cùng hy vọng sẽ được chứng kiến cảnh này, cô nghiến răng nghiến lợi, nói: “Anh có biết trong buổi họp lớp, Nghênh Hạ từng bị Dung Liễu tát một cái không? Nếu anh không thể giúp cô ấy báo thù thì sao có thể gọi là chồng được.”
Ánh mắt Hàn Tam Thiên ngưng lại.
Tô Nghênh Hạ vội vàng nói: “Chuyện này đã qua từ lâu rồi, nhắc đến làm gì nữa. Chỉ cần trong buổi họp lớp này Dung Liễu
không gây khó cho tớ là được.”
“Làm gì có chuyện cô ta không gây khó dễ cho cậu chứ. Cô ta coi cậu không khác gì kẻ thù, chẳng lẽ cậu đã quên trước kia cô ta chỉ vào mũi cậu, mắng chửi cậu như thế nào sao?” Thẩm Linh Dao nói.
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Tô Nghênh Hạ nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, vội vàng ngăn cản Thẩm Linh Dao đang nói không ngừng.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Nghênh Hạ bị Thẩm Linh Dao kéo vào trong phòng, tiến hành tiết mục “bạn thân tâm sự ban đêm”,
Hàn Tam Thiên bị đuổi ra phòng khách xem TV. Vào lúc đang cảm thấy chán nản vô cùng thì Mặc Dương gọi điện cho anh.
“Không phải tôi bảo cậu khiêm tốn lại một chút sao?” Mặc Dương nén giận nói.
“Có chuyện gì vậy?” Hàn Tam Thiên hỏi với vẻ khó hiểu.
“Cậu thật là, có phải ngày hôm qua cậu đánh mấy tên bảo vệ đúng không?” Mặc Dương hỏi.
Chuyện ngày hôm qua là Hàn Tam Thiên thuận tay giúp Thẩm Linh Dao nên đánh
| thương mấy tên bảo vệ. Việc nhỏ thế này sao có thể rơi vào tai của Mặc Dương được?
“Sao anh biết?” Hàn Tam Thiên tò mò hỏi.
“Cảnh cậu đánh người bị người ta quay video, cũng bị chụp lại. Bây giờ đã truyền bá khắp nơi rồi. Cậu cảm thấy Diệp Phi sẽ không nghi ngờ cậu đúng không? Thế nên mới đưa cho gã chút manh mối.” Mặc Dương nói.
| Hàn Tam Thiên nhíu mày. Anh thật sự không ngờ một chuyện nhỏ như vậy sẽ đưa tới hậu quả khôn lường. Nếu Diệp
Phi nghi ngờ anh thì đây đúng là một phiền toái không nhỏ.
“Tôi đã biết.” Hàn Tam Thiên trầm giọng nói.
“Cậu đã có dự định gì chưa? Có cần tôi hỗ trợ không?” Mặc Dương quan tâm nói.
“Không cần, tôi có cách giải quyết, anh vẫn nên gấp rút xử lý chuyện của Đao Thập Nhị đi. Người này đối với tôi vô cùng quan trọng.” Hàn Tam Thiên nói.
Sau khi cúp máy, Hàn Tam Thiên thở dài một hơi. Xem ra về sau không thể tùy ý
xuông tay trước mặt công chúng nữa, nêu không đúng là “kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”, cái giá phải trả thật sự quá lớn!
Mười một giờ khuya, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ rời đi trước vẻ mặt lưu luyến của Thẩm Linh Dao.
Chỉ còn một mình cô đơn giữa đêm khuya, Thẩm Linh Dao ôm con gấu bông vào lòng cùng chìm vào giấc ngủ. Nói mới nỉ non ba chữ Hàn Tam Thiên, có thể chính bản thân cô cũng không biết phần say đắm này đã sâu đến mức nào.