"Thẩm Linh Dao, cô đừng có khoác lác nữa, sao cô có thể biết hoàng tử dương cầm là ai được chứ."
"Đúng vậy, tôi nghe nói có rất nhiều tiểu thư của mấy nhà giàu có đã dùng rất nhiều tiền để mua tin tức của hoàng tử dương cầm nhưng đều không thành công kia kìa, vậy mà cô lại nói là cô biết."
"Theo tôi thấy hoàng tử dương cầm chính là Dương Văn, cô cũng đừng ghen tị với Dung Liễu, bây giờ Dung Liễu là người hạnh phúc nhất trong lớp chúng ta rồi, điều này cô muốn không thừa nhận cũng không được."
Nghe thấy mấy bạn học kia giúp mình nói chuyện. Dung Liễu mới yên tâm, nếu chuyện này bị vạch trần thì quả là mất mặt rồi, may mắn là không có ai đồng ý tin tưởng Thẩm Linh Dao hết.
"Thẩm Linh Dao, sao cô tự làm mình mất
mặt làm gì thế, cô muốn tăng thể diện cho Tô Nghênh Hạ thì cũng phải tự nhìn xem mình là ai đi đã. Hơn nữa cô làm con chó của Tô Nghênh Hạ đã nhiều năm như vậy rồi, có đạt được chỗ tốt nào không? Nếu như không được, vậy cô trở thành con chó của tôi đi. Trong nhà tôi có rất nhiều
đồ trang điểm đều là hàng hiệu, tôi có thể tặng cho cô."
Dung Liễu cười nói.
"Dung Liễu, Thẩm Linh Dao là chị em của tôi, cô đừng có nói hươu nói vượn."
Tô Nghênh Hạ tức giận đứng lên nói, Dung Liễu dám miêu tả Thẩm Linh Dao thành con chó, đây là chuyện cô không thể nào chấp nhận được.
"Tô Nghênh Hạ, người chị em này của cô không phải là bị ngốc đấy chứ, cô ta không nên nói Dương Văn không phải là
Loading... hoàng tử dương cầm, chuyện này có thể trách tôi được sao?"
Dung Liễu nói.
"Anh ta đương nhiên không phải là hoàng tử dương cầm rồi."
Tô Nghênh Hạ nhìn thoáng qua Dương Văn, sau đó xoay người chỉ vào Hàn Tam Thiên, nói:
"Anh ấy mới là thật."
"Phụt... Ha ha ha ha."
Dung Liễu cười đến mức cây ngã ngựa đổ, vội vàng nói:
"Xin lỗi xin lỗi, thật sự tôi không nhịn được cho nên mới thất lễ như thế, nhưng mà những gì cô nói cũng quá buồn cười rồi, cái kẻ vô dụng nhà cô mà là hoàng tử dương cầm sao? Ha ha ha ha ha, để tôi cười một lát."
Không chỉ mình Dung Liễu không nhịn được cười, còn các bạn học khác cũng giống như vậy, Hàn Tam Thiên là ai? Là kẻ vô dụng ở rể nhà họ Tô tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Thiên Vân, chỉ ở nhà giặt
quần áo nấu cơm và làm việc nhà, sao có thể biết chơi đàn dương cầm được cơ chứ?
"Tô Nghênh Hạ, khó khăn lắm cô mới đến họp lớp được một lần, đừng tự làm mình mất mặt nữa."
"Đúng vậy, nếu không sang năm chúng tôi lại không gặp được cô, cần gì phải làm thế."
"Nếu anh ta là hoàng tử dương cầm, thì tôi là Mozart chuyển thế."
Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên, giống
như muốn nói anh lên sân khấu biểu diễn
di.
Đối với yêu cầu của Tô Nghênh Hạ, đương nhiên là Hàn Tam Thiên sẽ không từ chối, đi về phía sân khấu mà không nói một lời nào.
"Thôi đừng có giả vờ nữa, nếu như làm hỏng cây đàn dương cầm ấy, anh không đền nổi đâu."
Dung Liễu khinh miệt nhìn Hàn Tam Thiên nói.
Lúc Hàn Tam thiên đi lên sân khấu, ngồi
xuống chỗ cây đàn dương cầm, tiếng cười nhạo trong đại sảnh dần dần lắng xuống.
Tuy rằng anh còn chưa bắt đầu đánh đàn, nhưng nhìn bóng lưng và sườn mặt, gần như là giống hình ảnh trong video như đúc, sự chênh lệch với Dương Văn cũng càng thêm rõ ràng hơn.
Mấy bạn học nữ bắt đầu thu lại nụ cười. Chẳng lẽ những gì Tô Nghênh Hạ nói là sự thật sao? Hàn Tam Thiên mới thật sự là hoàng tử dương cầm sao?
Hai tay đánh đàn, nốt nhạc đầu tiên theo đầu ngón tay phiêu đãng ra, giai điệu cao
vút vang vọng ở trong đại sảnh, rung động trái tim của tất cả mọi người.
Giai điệu so với Dương Văn còn mượt mà hơn, tiết tấu càng thêm thuần thục hoàn mỹ, hơn nữa bóng dáng và động tác giống như đúc hình ảnh ở trêи video, nếu đây không phải là hoàng tử dương cầm, thì còn ai vào đây nữa?
Vẻ mặt của Dương Liễu giống như ăn phải shit vậy, ban đầu định dùng chuyện này để thể hiện sự lợi hại của Dương Văn, không ngờ đến hoàng tử dương cầm thật sự lại là tên vô dụng nổi tiếng Hàn Tam Thiên. Bây giờ lại bị vạch trần ngay
tại trận, Dung Liễu không biết nên dấu mặt mình vào chỗ nào nữa.
Bản nhạc kết thúc, mọi người đắm chìm trong tiếng đàn, rất lâu mà vẫn chưa lấy lại sự bình tĩnh.
"Bây giờ mọi người đã biết ai mới là hoàng tử dương cầm thật sự rồi đấy."
Thẩm Linh Dao thở ra một hơi tức giận, cố ý nâng cao giọng nói.
Lúc này đám bạn học nữ cũng không dám đáp lời, dù sao lúc trước các cô đã cười nhạo Thẩm Linh Dao, cũng chế giễu Hàn
Tam Thiên.
"Dung Liễu, mặt có đau không?"
Thẩm Linh Dao quay đầu cười, nhìn Dung Liễu hỏi.
Dung Liễu hận siết chặt nắm tay, sớm biết như thế này, cô ta đã không để cho Dương Văn giả mạo hoàng tử dương cầm rồi, chiếc xe Ferrari kia đã đủ cho bọn họ ghen tị lắm rồi. Ngược lại bây giờ cô ta còn bị bẽ mặt.
"Chỉ là do người giống người mà thôi, ai biết được có phải là anh ta hay không, nói
không chừng cung chỉ giả vờ làm bộ mà tịch đấy chứ?"
Dung Liễu nói.
"Cũng giả vờ làm bộ làm tịch?"
Thẩm Linh Dao nở nụ cười, nói:
"Nói như vậy, cô đang thừa nhận Dương Văn làm bộ làm tịch sao? Vì sao cô lại phải làm như vậy, rất muốn hưởng thụ sự hâm mộ từ những người bạn học sao, thật là thấp kém."
"Cô..."
Dung Liễu nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thẩm Linh Dao.
"Cô cái gì mà cô, tôi lười không muốn chấp nhặt với cô, loại phụ nữ ham hư vinh quá mức như cô khiến cho tôi rất ghê tởm."