Thấy bà cụ nổi giận, trong lòng Tô Hải Siêu cười trộm không ngừng. Mặc dù lần này không thể cướp đoạt quyền lợi của Tô Nghênh Hạ, nhưng có thể khiến bà cụ tức giận mắng Tô Nghênh Hạ một trận cũng là chuyện tốt.
Sau khi bấm gọi cho Tô Nghênh Hạ, Tô
Hải Siêu nói: "Tô Nghênh Hạ, cả tuần cô không đến công ty, bây giờ bà nội rất tức giận, bảo cô mau cút về."
"Tôi ở nơi thi công dự án phía tây thành phố, bây giờ không rảnh, anh giúp tôi nói với bà nội một tiếng, sau khi hết bận tôi sẽ đến gặp bà." Tô Nghênh Hạ nói.
"Tô Nghênh Hạ, cô coi tôi là thằng ngu à? Cô nói ở công trường thì chính là ở công trường sao? Cô lén lút đi chơi cả tuần lễ, còn muốn tìm loại cá này qua mặt bà nội?" Tô Hải Siêu cười lạnh nói, anh ta cũng không tin Tô Nghênh Hạ ở công trường một tuần lễ thời tiết nóng như vậy,
ai không muốn ở phòng có điều hòa.
"Có tin hay không tùy anh." Tô Nghênh Hạ trực tiếp cúp điện thoại, mà lúc này cô đúng là đang ở công trường.
"Tam Thiên, anh thật thông minh. Nếu không phải anh bảo em tới công trường, lần này xem như bị Tô Hải Siêu bắt được thóp rồi." Tô Nghênh Hạ cười nói với Hàn Tam Thiên, hôm qua cô đến công trường là đề nghị của anh.
| Hôm qua lúc đưa ra chuyện này, Tô
Nghênh Hạ không rõ ý tứ của Hàn Tam Thiên, mà anh cũng không giải thích. Cho
tới giờ cô mới hiểu được, thì ra anh đã sớm ngờ tới Tô Hải siêu sẽ mang chuyện này ra nắm thóp.
"Cách làm người của Tô Hải Siêu hận không thể nhằm vào em mỗi phút mỗi giây, cả tuần không đến công ty, anh ta có thể tha cho em sao?" Hàn Tam Thiên cười nói, nhìn xem Tô Nghênh Hạ khôi phục gương mặt như lúc ban đầu, rất là vui mừng.
Tô Nghênh Hạ phát hiện Hàn Tam Thiên nhìn mặt mình chằm chằm, đột nhiên nghĩ đến lời anh nói lúc rời khỏi trang trại hoa quả Phúc Dương một tuần trước.
"Tam Thiên, nếu như trêи mặt em để lại sẹo thật thì anh sẽ để Dương Kỳ chuẩn bị quan tài sao?" Tô Nghênh Hạ nghi ngờ hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: "Không phải Dương Kỳ, mà là cả nhà họ Dương."
Tô Nghênh Hạ nhìn ánh mắt sáng như đuốc của Hàn Tam Thiên, không hề giống như nói đùa, mặc dù cảm thấy có chút đáng sợ, nhưng nhiều hơn là cảm động, bởi vì tất cả những điều này là vì cô.
Tô Hải Siêu bị cúp điện thoại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói với bà cụ: "Bà nội, Tô Nghênh Hạ nói cô ta đang ở công trường, hiện tại không rảnh tới gặp bà."
"Sao cô ta có thể ở công trường được, chỉ là tìm cho mình một cái cớ giải vây mà thôi. Bà nội, bà không thể tin cô ta." Tô Diệc Hàm nói.
Vẻ mặt bà cụ âm trầm, nếu như Tô Nghênh Hạ thực có can đảm nói dối lừa bà ta, lần này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho Tô Nghênh Hạ, dù không thể tước đoạt thân phận người phụ trách dự
án của cô, cũng có thể lấy lại quyền tài vụ về.
"Có phải ở công trường hay không, cứ đi xem thử là biết ngay." Bà cụ nói.
Tô Hải Siêu không kịp chờ đợi muốn vạch trần Tô Nghênh Hạ, nói: "Bà nội, cháu xuống lầu lái xe trước."
Trừ Tô Hải Siêu ra, Tô Diệc Hàm cũng tham gia trò vui theo, còn có không ít họ hàng nhà họ Tô khác, bọn họ đều muốn xem thử sau khi Tô Nghênh Hạ bị vạch trần chuyện này sẽ có kết cục gì.
Đoàn xe nhà họ Tô rầm rộ lái về phía Tây thành phố.
"Bà nội, quyền hành tài vụ của Tô Nghênh Hạ cũng đã đến lúc lấy về rồi, nếu không cô ta thật sự cho rằng bản thân khống chế công ty, ngay cả làm cũng không đi." Dọc đường, Tô Hải Siêu nói với bà cụ.
Bây giờ Tô Nghênh Hạ kiểm soát tài vụ vô cùng nghiêm ngặt, trong tuần này mặc dù Tô Hải Siêu vơ vét được không ít tiền, nhưng rất dễ bị điều tra ra, nếu như lấy đi quyền của Tô Nghênh Hạ, anh ta cũng không cần lo lắng nữa.
"Bà nội, cháu cho rằng Hải Siêu thích hợp quản lý tài vụ của công ty hơn Tô Nghênh Hạ, dù sao sau này anh ấy mới là chủ tịch, cũng nên để anh ấy thích ứng sớm một chút." Tô Diệc Hàm nói, cô ta biết, chỉ có Tô Hải Siêu kiểm soát, bọn họ mới có thể vơ vét tiền của công ty thoải mái hơn.
Mặc dù bà cụ lớn tuổi, nhưng là người không ngốc, nếu như giao quyền tài vụ cho Tô Hải Siêu vào lúc này, anh ta sẽ chỉ đứng giữa kiếm lợi cho tiền vào túi riêng, hạng mục phía Tây thành phố của nhà họ Tô lúc này vô cùng quan trọng, không thể
để cho Tô Hải Siêu làm hỏng.
"Hải Siêu, cháu có tâm tư gì bà nội rất rõ ràng, lề lối của cháu cũng nên tăng lên một chút, sau này cả công ty đều là của cháu, bây giờ ham muốn một chút lợi ít nho nhỏ ấy, sao có thể thành chuyện lớn." Bà cụ trầm giọng nói.
Trong lòng Tô Hải Siêu giật mình, vội vàng nói: "Bà nội dạy rất đúng, bà yên tâm đi, bây giờ cháu đã có kinh nghiệm, tuyệt đối không vơ vét của công ty của đồng."
"Cháu phải biết, nhà họ Tô hiện giờ phát triển cũng là để sau này cháu có thể có
bậc thang cao hơn, cháu mới là người được lợi nhất." Bà cụ nói.
Tô Hải Siêu chỉ quan tâm lợi ích trước mắt, không nghĩ tới tương lai. Bị bà cụ nhắc nhở một câu như vậy, cả người bỗng hiểu ra, toàn bộ công ty đều là của anh ta, hiện giờ cần gì phải vơ vét chút tiền đó?
"Còn cháu." Bà cụ quay đầu nói với nói với Tô Diệc Hàm: "Cháu là người phải gả vào gia đình giàu có, chút tiền ấy đáng là
gì."
Tô Diệc Hàm đắc ý cười.
Mình là người được gả vào gia đình giàu có, Tô Nghênh Hạ là cái thả gì chứ?