Trong phòng họp hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người cúi đầu không nói lời nào.
Tô Hải Siêu không ngờ Tô Nghênh Hạ dám nói chuyện này ra thật, chẳng lẽ cô không sợ đắc tội tất cả mọi người sao?
"Tô Nghênh Hạ, nếu như cô đang quản lý sổ sách công ty, tiền đi đâu, cô không hỏi bản thân mình mà chạy tới hỏi chúng tôi fiđây không phải chuyện cười sao?" Tô Hải Siêu nói.
"Tiền vào túi ai tôi biết rõ, anh muốn tôi nói rõ mỗi một khoản ra không?" Tô Nghênh Hạ hỏi.
Vẻ mặt Tô Hải Siêu nặng nề như nước, mức độ tham ô của mỗi người đều không giống nhau, loại chuyện này lôi ra nói trêи bàn, không chỉ mất mặt, hơn nữa còn sẽ khiến các nhà khác không phục.
"Nghênh Hạ, cô cố ý muốn làm nội bộ lục đục sao?" Tô Hải Siêu nói.
"Chuyện này cứ thế này đi, Tô Nghênh Hạ, bọn họ đều làm việc vì công ty, chỉ giải quyết như vậy một lần thôi." Bà cụ đứng dậy nói.
Vấn đề này cứ kết thúc như vậy đi?
Tô Nghênh Hạ hơi kinh ngạc nhìn bà cụ, mặc dù cô nghĩ bà cụ sẽ không trách phạt, nhưng ít nhất cũng phải hứa hẹn vài câu, cứ xong việc như vậy, không phải càng thêm dung túng bọn họ làm càn trong công ty sao?
Hiện giờ sổ sách đã có số tiền chính xác, nhưng lại không cấm bọn họ tham ô bao lâu được?
"Bà nội, ý của bà là cá tính như vậy, sau này để bọn họ tiếp tục tham ô sao?" Tô
Nghênh Hạ chất vấn.
Tô Hải Siêu nhìn thấy thái độ của Tô Nghênh Hạ, lúc này nổi giận, nói: "Tô Nghênh Hạ, cô nói chuyện với bà bằng thái độ gì đó, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả bà nội cũng không để vào mắt sao?"
"Bây giờ cô cũng được đó, bất động sản Nhược Thủy coi trọng cô, cho nên cô không để nhà họ Tô ở trong mắt đúng không?" Tô Diệc Hàm nói một cách quái đản.
"Được rồi, nói ít đi một câu hết đi, tôi đi trước." Bà cụ đứng lên nói.
vuvгу т. ччу uv uuj vv
Tô Nghênh Hạ nghiến răng nghiến lợi, vất vả lắm mới lấy lại được khoản vay một tỷ, nếu như không lấy lại được, ai còn có thể cứu nhà họ Tô? Bà cụ vì bao che cho Tô Hải Siêu, ngay cả an nguy của nhà họ Tô cũng không để ý đến sao?
"Bà nội, một tuần lễ hơn bốn triệu, bà cho rằng một tỷ có thể chống đỡ bao lâu? Hôm nay cháu có nói chuyện với anh Chung, mặc dù dự án phía Tây thành phố đã bắt đầu những dự án chưa chính thức làm xong, bất động sản Nhược Thủy sẽ không đưa tiền cho chúng ta, chờ đến lúc
công ty khủng hoảng kinh tế, bà lấy cái gì bù đắp vào phần hụt?" Tô Nghênh Hạ nói.
Bà cụ nghe được câu này, lập tức dừng bước, gần đây một quỹ tiền lớn rót vào phía Tây thành phố. Dưới cái nhìn của bà, thu hồi tài chính có lẽ cũng chỉ một đến hai năm mà thôi, cho nên bốn triệu tiền lẻ bà không để vào mắt, nhưng nếu thật sự như Tô Nghênh Hạ nói, cũng không thể để bọn họ làm xằng làm bậy trong công ty.
"Từ hôm nay trở đi, nếu ai trong công ty cầm một món tiền bất chính thì cút ra ngoài cho tôi." Bà cụ trở mặt cũng thật mau, mới vừa rồi còn mang dáng vẻ
chẳng hề để ý, bây giờ lại sống sắng lên.
"Sự tồn vong của công ty liên quan đến lợi ích của tất cả mọi người. Nếu như các người chỉ lo quan tâm đến ví tiền của mình, cũng đừng trách tôi không khách sáo."
"Bà nội, nếu như bọn họ tái phạm, bà sẽ đuổi bọn họ thật sao?" Tô Nghênh Hạ nói.
Bà cụ biết đây là Tô Nghênh Hạ đang ép bà ta lập ra quy định, nhưng chuyện lớn trước mắt, hơn nữa bà ta biết rõ những người họ hàng này không cần mặt mũi gì, chỉ cần cho bọn họ cơ hội, nhất định sẽ
tham ô, nhà họ Tô tuyệt đối không thể bị hủy hoại ở trong tay những người này.
"Ừ, bất kể là ai đều sẽ bị đuối như nhau." Bà cụ nói xong, rời khỏi phòng họp.
Đám họ hàng nhà họ Tô mặt xám như tro, không có cơ hội tham hô, khoản chi tiêu phung phí trong cuộc sống sẽ trở nên túng quẫn, đây là điều bọn họ không thể tiếp nhận.
"Tô Nghênh Hạ, cô nhất định phải làm mọi chuyện đến cùng như thế sao?"
"Cô cho rằng cô là thá gì, chúng tôi cầm
một đồng bạc nào của cô sao?"
"Đối phó với chúng tôi, chính là đối đầu với cả dòng họ Tô, dựa vào năng lực của một mình cô, muốn đấu lại chúng tôi ư?"
Tô Nghênh Hạ nhìn đám họ hàng nhà họ Tô trách cứ mình, cái dáng vẻ coi tham ô như đương nhiên của bọn họ thật sự quá khó coi.