"Hàn Tam Thiên, cậu nói câu này nghĩ chúng tôi sẽ tin ư? Cái nơi như chỗ đó cậu coi là vườn bách thú sao? Coi chúng tôi là đám trẻ con ba tuổi để lừa ư?" Tưởng Lam e sợ cho thiên hạ bất loạn, hận không thể nhân cơ hội này để Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên gỡ bỏ quan hệ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có được quyền sở hữu biệt thự trong tay.
"Em tin anh không?" Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ, nghiêm túc hỏi.
Tô Nghênh Hạ rất muốn tin Hàn Tam Thiên. Nhưng cái nơi như Kim Kiều Thành này, cô không tin Hàn Tam Thiên chưa làm cái gì trong đó.
"Anh làm gì cũng không chịu nói cho em biết, muốn em tin anh như thế nào?" Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói: "Về sau anh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em.
Nhưng bây giờ chưa đến lúc?"
"Phải đợi đến khi lũ con gái ngoài kia có thai đúng không?" Tưởng Lam chất vấn.
Lần đầu tiên Hàn Tam Thiên nổi lên sát ý với Tưởng Lam. Nếu người đàn bà này mà tiếp tục nói, hiểu lầm sẽ càng sâu hơn nữa, Tô Nghênh Hạ sẽ càng ngày càng không tin anh.
Một đôi con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tưởng Lam. Tưởng làm không tự chủ rụt rụt cổ, chỉ cảm thấy lúc này Hàn Tam Thiên cực kỳ đáng sợ.
"Cậu... cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì." Tưởng Lam lui về sau hai bước, e ngại nhìn Hàn Tam Thiên.
"Nghênh Hạ, anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em."Hàn Tam Thiên nói.
"Thôi, khi nào anh giải thích rõ ràng với em thì khi đó trở lại phòng." Tô Nghênh Hạ nói xong, xoay người trở về phòng.
Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, muốn cho cô biết thì phải đợi nhiều năm nữa, chẳng lẽ mấy năm nữa cũng phải chia phòng sao? Hơn nữa nếu cứ như vậy tình
cảm của cả hai sẽ ngày càng bất hòa.
Phải nghĩ cách giải quyết chuyện này mới được.
"Nghênh Hạ, đây là cơ hội tốt để con ly hôn với nó, đừng bảo con cứ như thế bỏ qua cho nó nhé?" Tưởng Lam đi theo Tô Nghênh Hạ về phòng, bắt đầu nói xấu ngay lập tức.
"Lúc này nó đã lên giường với đứa con gái khác, mấy đứa bán hoa đứa nào chả bẩn. Con nghĩ lại xem, nó làm chuyện này với loại con gái đó, cái dạng đàn ông bẩn như này sao mà được chứ."
"Hơn nữa không chừng còn nhiễm bệnh, nếu lây bệnh cho con thì sao?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa." Tô Nghênh Hạ không kiên nhẫn nói.
“Đứa ngốc này, đừng bảo là con tin nó nhé? Lời của đám đàn ông mà tin được thì lợn nái đã biết trèo cây rồi." Tưởng Lam vội vàng nói.
Thấy Tô Nghênh Hạ cúi đầu, Tưởng Lam nghĩ mình đã thuyết phục thành công, tiếp tục nói: "Có điều trước khi ly hôn, con phải
nắm được biệt thự trong tay đã, không thể để nó được lợi. Nghe mẹ nói, ngày mai đi sang tên với nó, sau đó thì đi ly hôn luôn. Với điều kiện của con, muốn tìm người đàn ông tốt hơn quá đơn giản rồi?"
"Mẹ, mẹ thôi đi. Đây là chuyện của con, quyết định như thế nào là do con tự quyết." Tô Nghênh Hạ nói.
"Mẹ là vì tốt cho con, sao có thể hại con được? Đến lúc thật sự nhiễm bệnh rồi, lúc đó con hối cũng không kịp." Tưởng Lam trách cứ nói.
Vốn Tô Nghênh Hạ đồng ý cho Hàn Tam
Thiên một cơ hội, nhưng nghe Tưởng Lam nói vậy, đã hơi dao động.
Cô rất tin tưởng nhân phẩm của Hàn Tam Thiên, nhưng khi đứng trước ɖu͙ƈ vọng, anh có khống chế được chính mình không thì cũng không chắc chắn được.
"Mẹ, mẹ rất muốn cái biệt thự này đúng không?" Tô Nghênh Hạ nói.
"Con nói vớ vẩn gì vậy? Một nơi trang trọng như thế này, ai mà không muốn chứ." Tưởng Lam không hề do dự nói.
"Được." Tô Nghênh Hạ ngẩng đầu, nói:
"Ngày mai con sẽ đi sang tên với anh ấy, nhưng bây giờ con sẽ không ly hôn với anh ấy."
"Thật sao?" Tưởng Lam vui vẻ, ly hôn hay không thì nói sau, mấu chốt là cứ sang tên đã, chờ khi được thêm thành chủ hộ rồi, bà có thể thẳng lưng sống trong căn nhà này rồi.
"Vâng." Tô Nghênh Hạ làm như vậy không vì cái gì khác chỉ muốn cảnh cáo Hàn Tam Thiên. Dù hiện tại anh chưa làm cái gì, nhưng về sau khi đối mặt với chuyện này, anh sẽ có cảm giác nguy cơ.
Phòng mới, khung cảnh mới.
Nhưng Hàn Tam Thiên không vui nổi. Anh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Tô Nghênh Hạ, nếu đổi thành là anh chắc chắn cũng không giữ bình tĩnh nổi. Chỉ sợ là Tưởng Lam thêm mắm thêm muối sau lưng, khiến việc này càng ngày càng phiền toái.
Xem ra, phải tìm thời cơ giáo huấn Tưởng Lam một cái, đã nhẫn nhục ba năm, không thể để người đàn bà này tiếp tục kiêu ngạo được.
Ngày hôm sau vào bữa sáng, Hàn Tam Thiên gặp Tô Nghênh Hạ trêи bàn ăn.
Định mở miệng nói sẽ đưa Tô Nghênh Hạ đi làm, không ngờ Tô Nghênh Hạ lại mở miệng trước, nói: "Hôm nay em sẽ không đến công ty."
Tô Nghênh Hạ có thái độ làm việc vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm, sẽ không tùy tiện xin phép, chẳng lẽ là bởi vì chuyện của biệt thự ư?