Lúc giúp Trương Linh Hoa xử ký thủ tục xuất viện, có một người đột nhiên che mắt Hàn Tam Thiên, nếu không phải anh kìm
lại, người đó đã phải chịu một chiêu quật vai rồi.
“Đoán xem em là ai.”
Trò chơi trẻ con này khiến Hàn Tam Thiên phải cười trừ, nhưng giọng nói này vừa nghe quen quen lại cực kì lạ.
"Cô nhận làm người à?" Hàn Tam Thiên nói.
"Không thú vị gì cả." Chủ nhân của giọng nói bỏ tay ra, Hàn Tam Thiên quay người lại, chẳng phải đây là Thiên Linh Nhi?
Quan hệ giữa anh và Thiên Linh Nhi không tới mức chơi trò chơi thân mật như này, cô bé này tự nhiên quá.
"Thiên Linh Nhi, sao cô lại ở đây?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi.
Loading... "Anh quản tôi làm gì, anh chẳng phải bạn trai của tôi." Thiên Linh Nhi lẩm bẩm, vẻ mặt tự kiêu.
"Vậy thì thôi." Hàn Tam Thiên nói xong thì
rời đi.
Thiên Linh Nhi chắn đường Hàn Tam
Thiên nói: "Ông nội nói, làm người phải biết báo ân."
"Thì sao?" Hàn Tam Thiên không hiểu.
"Cho nên em muốn mời anh ăn cơm tối nay, hơn nữa do chính tay em làm." Thiên Linh Nhi nói.
Cô bé này mới mười tám tuổi thôi, nấu cơm được sao?
Hàn Tam Thiên không tự chủ nhớ tới lời nói mập mờ của Thẩm Linh Dao lúc trước, anh liên tục xua tay rồi nói: "Thôi khỏi, cô muốn đầu độc tôi thì nói luôn đi."
Thiên Linh Nhi chống nạnh, tức giận phồng má trợn mắt nói: "Anh có ý gì, nghi ngờ tài nghệ của tôi sao? Tôi bắt đầu học nấu ăn từ mười lăm tuổi đó, nghỉ hè năm nào cũng học, ngay cả ông nội cũng khen ngon, anh dám coi thường tôi."
Thiên Vương Thịnh coi Thiên Linh Nhi là viên ngọc quý nâng niu trêи tay, ông ta nói ăn ngon, có quỷ mới tin? Dù Thiên Linh Nhi cho ông ta ăn một đĩa thạch tín, ông ta cũng cười ăn ngon lành.
Cho nên đánh giá của Thiên Vương Thịnh
không đủ tiêu chuẩn, Hàn Tam Thiên sao tin được.
"Tôi có việc, cô đừng cản trở tôi." Hàn Tam Thiên nói.
"Nếu không chúng ta cược đi, tôi nấu ngon thì anh phải khen tôi, sao nào?" Thiên Linh Nhi nói.
Hàn Tam Thiên bật cười, chỉ khen thôi cũng tính là cá cược sao? Cô bé này đáng yêu thật.
"Tính vậy đi, tôi sẽ đi nếu rảnh, thế nào?" Hàn Tam Thiên lấy lệ.
"Không được, anh phải đồng ý với tôi, bằng không tôi không để anh đi." Thiên Linh Nhi dang hai tay, bộ dáng không đồng ý không được.
Hàn Tam Thiên đang phải xử lý thủ tục xuất viện của Trương Linh Hoa gấp, thái độ của cô bé này kiên quyết như thế nên anh đành chấp nhận: "Được, cô nói địa điểm cho tôi."
"Anh đưa điện thoại cho tôi." Thiên Linh Nhi cười vươn tay, ngoắc ngón tay với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên do dự, rồi thở dài đưa điện thoại cho Thiên Linh Nhi. Thiên Linh Nhi nhập số mình vào, còn đặt luôn tên khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy không thể nói lên lời.
Đáng yêu siêu cấp vô địch vũ trụ!
Hàn Tam Thiên không hiểu con gái bây giờ. Đã siêu cấp còn thêm đáng yêu?
"Được rồi, anh đi đi." Thiên Linh Nhi mãn nguyện khi đạt được mục đích.
Sau khi giúp Trương Linh Hoa xử lý thủ tục xong, Hàn Tam Thiên đi xe điện tới bất động sản Nhược Thủy. Không biết Trương Linh Hoa có thích ứng được với hoàn cảnh mới hay không, nhưng bà là người nghị lực, vì nuôi sống Trương Thiên Tâm, chắc không có vấn đề.
Đối diện bệnh viện có một chiếc Porsche đang đỗ, Thiên Linh Nhi ngồi trêи xe, khi cô nhìn thấy Hàn Tam Thiên dùng xe điện đi mất thì cười tít mắt.
“Ông nội nói anh là người mua biệt thự Sơn Yêu, anh có tiền như thế vậy mà vẫn
dùng con xe điện cà tàng đó. Vậy đi, tiểu thư đây sẽ cho anh một chiếc xe."
Hôm qua Thiên Vương Thịnh điều tra Hàn Tam Thiên một chút, tuy không tra được nhiều việc lắm nhưng vẫn khiến Thiên Xương Thịnh kinh ngạc.
Con rể vô dụng nhà họ Tô vậy mà là chủ nhân biệt thự Sơn Yêu, vì ông không để ý tới chuyện lợi nhuận của bản thân lắm nên không tìm hiểu, người trong nhà cũng không báo cho ông. Lúc này Thiên Vương Thịnh mới cảm thấy Hàn Tam Thiên hoàn toàn không đơn giản, sau khi nói cho Thiên Linh Nhi biết, ông càng hy vọng
Thiên Linh Nhi sẽ có mối quan hệ tốt với Hàn Tam Thiên.
"Tới cửa hàng Lamborghini S." Thiên Linh Nhi nói với tài xế.
"Vâng, cô chủ."