Đi bộ trong siêu thị mua thức ăn, Thiên Linh Nhi nhảy nhảy nhót nhót, hệt như một con bọ nhảy, không có một giây yên tĩnh. Mặc dù thấy hơi phiền nhưng Hàn Tam Thiên có cảm giác rất thần kỳ. Ở chung với Thiên Linh Nhi rất dễ dàng, anh không cần lo lắng đến cảm xúc của Thiên Linh Nhi, có thể tự do thoải mái làm bất cứ chuyện gì.
Mua nguyên liệu trở lại trụ sở bí mật của Thiên Linh Nhi, không lâu sau Thiên Hưng Thịnh cũng tới. Điều này làm Hàn Tam Thiên yên lòng, nếu Thiên Vương Thịnh không đến thì chắc chắn lại là trò đùa của Thiên Linh Nhi. : @ | Trang
Thời gian vẫn còn sớm, không cần gấp gáp làm cơm, Thiên Vương Thịnh kéo Hàn Tam Thiên đi đánh cờ.
Cờ tướng không phải sở trường của Hàn Tam Thiên, anh thích cờ vây hơn, nhưng ông cụ lại thích, đánh mấy ván cũng không thành vấn đề.
Tranh thủ lúc đang bày cờ, Hàn Tam Thiên vào nhà vệ sinh, lén lút tải app chơi cờ tướng xuống.
Sau đó, là ác mộng của Thiên VươngThịnh.
Rõ ràng thằng nhóc này nói là không biết chơi cờ tướng, Thiên Vương Thịnh tưởng đây là cơ hội mình chém giết bốn phương, nhưng thằng nhóc này vừa đánh cờ với ông vừa phân tâm nghịch điện thoại, lại có thể đánh Thiên Vương Thịnh tan đàn sẻ ngói. Thua đậm ba ván liên tiếp, không có cảm giác hồi hộp gì, điều này làm ông cụ không vui nổi.
Khiêm tốn thì khiêm tốn nhưng thắng cũng là thắng, sao không cho lão già này một chút thể diện? Phải biết kính già yêu trẻ chú.
"Tam Thiên. Cậu làm lão già này mất sạch mặt mũi rồi." Thiên Vương Thịnh nói.
Biết Thiên Vương Thịnh không vui, Hàn Tam Thiên cười nói: "Đây chỉ là cờ tướng, cờ vây mới là sở trường của cháu, chỉ tiếc là không có, nếu không cháu đã biểu diễn một chút cho ông xem rồi."
Thằng nhóc này. Càng ngày càng kiêu ngạo rồi.
Thiên Vương Thịnh hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu đã giỏi như vậy thì lần sau tôi
giới thiệu cho cậu một người bạn. Ông là nhân vật cấp quốc gia, lúc đó cậu đừng thua thảm đấy."
Thiên Vương Thịnh có tâm lý ăn thua, điều này Hàn Tam Thiên đã phát hiện khi
võ quán nên không nể mặt mà thắng ông, đây chính là cơ sở để đánh ở lần gặp mặt tiếp theo.
Chẳng phải đây là cơ hội chủ động đến trước của sao?
"Ông à, nếu có cơ hội cháu sẽ đi mở mang tầm mắt." Hàn Tam Thiên cười nói.
Thiên Vương Thịnh bĩu môi, không quen việc Hàn Tam Thiên tự nguyện công sức, nói: "Đợi mấy ngày nữa ông ta cũng muốn tới mừng thọ tôi, cậu cũng đến tham gia trò vui đi."
Hàn Tam Thiên giật mình, đại thọ của ông cụ nhà họ Thiên là việc trọng đại hàng năm của thành phố Thiên Vân. Trong thương trường có không biết bao nhiêu người đầu rơi máu chảy muốn tham gia mà không có cơ hội. Ngay cả nhà họ Tô cũng muốn tìm cơ hội nhưng không lần nào thành công. Không ngờ lần này ông lại chủ động mời, đây đúng là niềm vui bất ngờ.
"Ông à, hai bên bằng lòng là được rồi. Nhưng cháu mà thắng thì ông đừng trở mặt nhé." Hàn Tam Thiên cười nói.
Thiên Vương Thịnh tức giận đến trợn mắt dựng râu. Nhưng không phải tức giận thật, chỉ không phục trong lòng mà thôi.
"Cứ chờ đi, cậu đừng có thua đến khóc nhé." Thiên Vương Thịnh nói.
Hàn Tam Thiên sờ sờ mũi, từ khi anh hiểu chuyên đến giờ chưa biết sợ hãi là gì.
Học đánh cờ từ nhỏ, kỳ thủ khắp nước này không ai mà anh không biết, một lần lại một lần đi tìm hiểu cách bày trận và cái nhìn đại cục của các cao thủ. Dù ý định ban đầu của Viêm Quân là để Hàn Tam Thiên nâng cao khí chất và biết tu dưỡng, nhưng khi Hàn Tam Thiên hoàn toàn chìm đắm trong đó Viêm Quân mới phát hiện anh có tiềm chất trở thành kỳ tài của quốc gia. Viêm Quân đã nói nếu Hàn Tam Thiên mà có thể dành cả đời nghiên cứu các thế cờ, chắc chắn sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất.
Đánh giá đó xuất phát từ Viêm Quân
không phải là câu nói chơi.