Tại sao Nam Cung Thiên Thu sẽ đồng ý anh quay về thủ đô?
Từ khi Hàn Tam Thiên mười hai tuổi, trong mọi bữa tiệc cao cấp ở thủ đô, Nam Cung Thiên Thu chỉ dẫn theo Hàn Quân tham gia. Cho nên tuy bên ngoài biết nhà họ Hàn có hai người con trai, nhưng chỉ
chấp nhận mỗi Hàn Quân, thậm chí vì Hàn Tam Thiên không xuất hiện trong thời gian dài, người ngoài còn đồn nói anh đã bệnh nặng qua đời.
Hơn ba năm trước, Nam Cung Thiên Thu cho người bí mật đưa Hàn Tam Thiên đến thành phố Thiên Vân, từ đó ra lệnh Hàn Tam Thiên vĩnh viễn không thể quay về thủ đô và mãi mãi không thể lộ ra mình là người nhà họ Hàn.
Nếu đã quyết làm như vậy, tại sao đột nhiên lại thay đổi thái độ cơ chứ?
"Nếu các người thật sự phải làm sự việc
đến một bước này, thì đừng trách tôi không nhớ phần máu mủ Có cũng được mà không có cũng chẳng sao kia." Giọng nói Hàn Tam Thiên lạnh như băng, trong ánh mắt lộ ra sát ý.
Từ lúc anh nhận được điện thoại đã nghĩ đến một cái khả năng hết sức vớ vẩn, cũng vì khả năng đó, anh mới có thể nói câu nói kia với Mặc Dương.
Ngày hôm sau, Hàn Tam Thiên rời giường đến nhà ăn ăn sáng, thấy Tô Nghênh Hạ.
Anh biết đây không phải trùng hợp, mà là Tô Nghênh Hạ cố ý chờ anh.
"Bà nội kêu em nói anh tìm Thiên Vương Thịnh nói lời hay cho nhà họ Tô đúng không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Tô Nghênh Hạ không nói chuyện, cũng không có phản ứng gì.
Hàn Tam Thiên nhíu mày, xem ra đoán đúng rồi, nếu không chí ít Tô Nghênh Hạ sẽ lắc đầu bác bỏ.
"Em chỉ cần gật đầu là anh là có thể đi làm chuyện này, có điều Thiên Vương Thịnh có để nhà họ Tô vào trong mắt hay
không, đây không phải điều anh quyết định được." Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Tô Nghênh Hạ chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hàn Tam Thiên chẳng câu oán hận, cũng không nổi lên cảm xúc tức giận với Tô Nghênh Hạ được, nói: "Chuyện khiến Tô Hải Siêu quỳ xuống, em cũng cho rằng là lỗi của anh hả?"
Tô Nghênh Hạ ăn xong miếng cháo cuối cùng, đứng dậy rời đi, cả quá trình chẳng nói câu nào.
Hàn Tam Thiên thở dài, mặt mày cười khổ.
Mấy ngày nay, Hà Đình cảm thấy được bầu không khí giữa hai người không thích hợp. Tuy rằng vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận, một khi tức giận qua ngày thì rất phiền phức.
"Tam Thiên, bác Hà dùng kinh nghiệm của người từng trải nói cho cháu biết, hai vợ chồng ở chung, tuyệt đối không thể tức giận qua đêm, mặc kệ cháu có sai hay không, làm đàn ông, cúi đầu nhận sai có
đáng là gì." Hà Đình nói.
Cúi đầu nhận sai không thành vấn đề với Hàn Tam Thiên, nhưng có một số việc Tô Nghênh Hạ muốn được giải thích, mà cố tình anh không thể giải thích, cái này thực sự rất bất đắc dĩ.
"Bác Hà, nếu chồng bác đến Kim Kiều Thành, ông nói ông không hề đi xằng bậy, bác tin không?" Hàn Tam Thiên nói.
Hà Đình khϊế͙p͙ sợ nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Cháu đến Kim Kiều Thành?"
Hàn Tam Thiên cười khổ gật đầu.
"Sao cậu lại đi cái nơi lố lăng đó cơ chứ, cháu nói cậu, có vợ xinh đẹp như vậy, sao còn đi chọc ghẹo phụ nữ." Hà Đình không còn gì để nói, khó trách sự việc cãi nhau nghiêm trọng như thế, Hàn Tam Thiên thế mà lại quá trớn, còn là đi tìm phụ nữ giàu!
"Bác Hà, tuy tôi có đến Kim Kiều Thành, nhưng thật sự chẳng làm gì hết, chỉ đi giải quyết công việc thôi." Hàn Tam Thiên mệt mỏi giải thích.
Hà Đình biết Hàn Tam Thiên là là một người tốt, có điều đến Kim Kiều Thành mà
chẳng làm cái gì, bà vẫn khó có thể tin.