"Ông Vương, lần trước ông cũng nói vậy đấy." Thiên Linh Nhi cười bảo.
Vương Mậu không quay đầu lại, nhanh chóng ra ngoài.
Thiên Vương Thịnh cười nhạt một tiếng, nói: "Cháu dọa ông sợ đến mức lần sau không dám đến nữa."
Thiên Linh Nhi quệt mồm, vẻ mặt không vui nói: "Ai kêu lần nào ông cũng nói như vậy, từ lần đầu tiên cháu gặp ông thì ông đã nói tặng quà cho cháu, bao nhiêu năm qua rồi, cháu chưa từng thấy quà có hình dáng thế nào."
"Ha ha ha ha." Thiên Vương Thịnh cười to, mặc dù địa vị của Vương Mậu ở thành phố Thiên Vân rất cao, nhưng cũng là người chính trực, chưa từng nhận quà của người khác. Vì vậy cuộc sống của ông ta rất nghèo khổ, làm gì còn dư tiền mua quà cho Thiên Linh Nhi?
Nhưng ông già này cũng cần mặt mũi, lần nào cũng nói như vậy.
"Ông nội, ông Vương đến tìm ông làm gì?" Thiên Linh Nhi tò mò hỏi.
"Tìm ông giúp đỡ." Thiên Vương Thịnh ngồi trêи sô pha, vẻ mặt vui vẻ.
"Giúp? Ông Vương không phải người bình thường, tìm ông giúp cái gì chứ." Thiên Linh Nhi khó hiểu hỏi, đối với việc Vương Mậu không tặng quà, cô không tức giận thật, bởi vì cô rất rõ tình huống của Vương Mậu, hơn nữa trong lòng cô còn
rất bội phục, người không động lòng trước tiền tài, hiện tại không nhiều.
"Ông ta có một đối thủ cũ, dạo tới sẽ đến thành phố Thiên Vân một chuyện, thua mấy thập niên rồi, ông già đó bảo lần này có thể là lần cuối cùng gặp mặt, ông ta không muốn thua." Thiên Vương Thịnh nói.
"Xi." Thiên Linh Nhi không chút che giấu xem thường Thiên Vương Thịnh, nói: "Chẳng lẽ ông có thể giúp ông thắng sao? Ông nội đừng thua đến có bóng ma tâm lý nữa đó."
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Thiên Vương Thịnh lập tức nặng nề, ngoại trừ võ quán, thích nhất là chơi cờ tướng, nhưng sau khi bị Hàn Tam Thiên chà đạp dữ dội, hiện tại Thiên Vương Thịnh đã mất một sở thích, đừng nói đánh cờ, chỉ cần nhìn thấy sẽ thấy đau đầu.
"Sao lại nói chuyện này với ông nội? Trước khi ông nội gặp được Hàn Tam Thiên cũng là cao thủ đại sát tứ phương." Thiên Vương Thịnh không phục.
"Vậy sau khi gặp thì sao?" Thiên Linh Nhi ranh ma quỷ quái nhìn Thiên VươngThịnh.
Thiên Vương Thịnh hít sâu một hơi, giả bộ như muốn nổi giận, nhưng Thiên Linh Nhi không chút sợ hãi nhìn ông, khiến ông cụ tập tức xẹp xuống.
"Cháu không thể chừa chút mặt mũi cho ông nội hả?" Thiên Vương Thịnh bức bối nói.
"Ông nội!" Vẻ mặt Thiên Linh Nhi đột nhiên kinh hãi nói: "Không phải là ông Vương muốn tìm Hàn Tam Thiên giúp nên nhờ ông ra mặt chứ?"
"Nếu không thì sao?" Thiên Vương Thịnh gật đầu.
Thiên Linh Nhi cười ha ha, tiếng cười như chuông ngân vang vọng cả biệt thự.
"Hàn Tam Thiên thật lợi hại, cả ông Vương cũng phải tìm anh ấy giúp đỡ." Sau khi Thiên Linh Nhi cười đủ, giơ đôi bàn tay trắng như phấn, vẻ mặt tự hào nói.
"Xem cháu đắc ý kia kìa, người lợi hại là Hàn Tam Thiên, đâu phải cháu, cháu mừng cái gì." Thiên Vương Thịnh cạn lời.
"Ông nội, cháu là người phụ nữ của anh ấy, tất nhiên mừng rồi."
"Nó là người đã có vợ, cháu cũng không xấu hổ." Thiên Vương Thịnh thở dài. Dựa vào địa vị của nhà họ Thiên, nếu là những người khác, chắc chắn ông cụ sẽ không đồng ý chuyện này, nhưng Hàn Tam Thiên là một ngoại lệ, không chỉ Thiên Linh Nhi coi trọng, ngay cả ông cũng không thể xem thường.
Biểu hiện ở võ quán, đánh cờ với Vương Mậu, không khỏi cho thấy Hàn Tam Thiên
lợi hại, hơn nữa mọi thứ của anh không chỉ có những thứ này, gần đây thế lực khu vực xám ở thành phố Thiên Vân thay đổi cũng có liên quan mật thiết với anh.
Hiện tại nhà họ Thiên gặp phải cục diện chỉ có tiền bạc, vật lực, sức người tạm thời thiếu thốn. Hai đứa con trai dưới gối dở dở ương ương, nếu không phải dựa vào ông giành được một mảnh giang sơn thì nhà họ Thiên đã sụp đổ từ lâu.
Ông cụ vốn mặc kệ chuyện thương trường, giao toàn quyền cho hai đứa con trai là muốn rèn luyện bọn họ, bởi vì nhà họ Thiên có vốn liếng hùng hậu, cho dù
xảy ra một vài sai lầm cũng không sao.
Nhưng mấy năm qua, sự phát triển của hai đứa con trai kém xa những gì ông cụ mong muốn, một khi ông nhắm mắt, nhà họ Thiên chỉ có thể dựa vào ngọn nguồn để sống qua ngày, chưa tới vài thập niên, nhất định nhà họ Thiên sẽ trở thành mặt trời lặn phía tây của thành phố Thiên Vân.
Trong mắt ông cụ, tuy rằng Hàn Tam Thiên là một người khác họ nhưng nếu anh có thể ở rể nhà họ Thiên, nhất định có thể tiếp tục truyền thừa vinh hoa của nhà họ Thiên, nói không chừng, nhà họ Thiên nằm trong tay anh còn có thể nâng
cao một bước, vượt khỏi thành phố Thiên
Vân!
"Ông nội, chẳng lẽ ông cảm thấy cháu sẽ thua Tô Nghênh Hạ ư?" Thiên Linh Nhi ngẩng đầu, chống nạnh, dáng vẻ hoàn toàn tự tin.
"Đương nhiên là không." Mặt mày ông cụ tràn ngập tươi cười, ánh mắt lại có chút lo
lắng.
Chuyện thắng thua thì ông không biết, nhưng nhất định Thiên Linh Nhi không thể thua, nếu không cô sẽ đụng phải đả kϊƈɦ vô cùng thảm thiết. Bây giờ cô đã hoàntoàn chìm vào đoạn tình cảm đơn phương này, một khi bị nhục, hậu quả không thể nào tưởng tượng được.