Hàn Tam Thiên nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn xử lý hoa hoa cỏ có ở trong vườn hoa của biệt thự. Tô Nghênh Hạ ở bên cạnh giúp đỡ, bởi vì mặt bị thương, hình tượng như vậy đến công ty cũng không ổn lắm, cho nên dứt khoát ở trong nhà nghỉ ngơi.
Lúc này, điện thoại của Hàn Tam Thiên vang lên.
“Di Trương.” Hàn Tam Thiên bất ngờ gọi,
lúc trước Trương Linh Hoa bị Tô Quốc Diệu đánh ngã, sau đó xuất viện được Hàn Tam Thiên sắp xếp làm trong bất động sản Nhược Thủy, sao đột nhiên lại gọi điện cho anh chứ?
“Tam Thiên, cháu có thể giúp dì Trương một việc được không.” Trương Linh Hoa nói với giọng điệu luống cuống.
Rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó, Hàn Tam Thiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bây giờ bọn họ gọi cho cảnh sát muốn bắt con dì, nói con dì là lưu manh, là người khiếm nhã.” Trương Linh Hoa nói.
Trương Thiên Tâm bị bệnh, tâm trí nhiều lắm cũng chỉ giống một đứa nhỏ ba tuổi
mà thôi, sao có thể làm mấy hành động lưu manh, khiếm nhã với người ta được chứ?
Hàn Tam Thiên nói: “Di ở đâu, cháu lập tức qua đó.”
“Ở trong công ty.”
Tắt điện thoại, Hàn Tam Thiên báo cho Tô Nghênh Hạ biết anh phải đi ra ngoài một chuyến.
Trương Linh Hoa bảo vệ Trương Thiên Tâm đằng sau, nói với người phụ nữ đang đứng trước mặt.
Bộ dáng của Phạm Tuyết vô cùng hung dữ, nói: “Con trai của bà chính là một kẻ lưu manh, bà nhìn đi, nhìn chân của tôi đi, tất chân là do cậu ta kéo hỏng đấy, nếu tôi không phản ứng nhanh, thì cậu ta đã đụng đến chỗ không nên đụng rồi, tôi vu oan cho cậu ta hả? Tôi vu oan cho cậu ta có ý nghĩa gì không?”
Thời điểm Phạm Tuyết nói chuyện, cố ý lộ đùi của mình ra, tất chân thật sự đã bị kéo rách, hơn nữa hẳn phải là một người rất
khỏe thì mới kéo rách được như vậy.
Nhìn chứng cứ vô cùng xác thực trước mặt, ngoài ra còn có những đồng nghiệp đến hóng chuyện cũng dồn dập chỉ trích Trương Linh Hoa.
“Tôi nhìn đứa con này của bà, rõ ràng là cố ý giả ngu, mỗi ngày ở trong công ty ăn trực, bà vẫn nên mau mau mang theo nó cút đi.”
“Đúng vậy, công ty chúng tôi là công ty lớn, sao có thể để cho một tên ngốc ở chỗ này được, phá hư hết hình tượng của công ty rồi.”
“Không nghĩ tới tên ngốc này lại là người như vậy, khó trách lúc trước có lúc còn lén lút nhìn tôi, tôi thấy cậu ta cũng muốn làm mấy hành động khiếm nhã với tôi.”
Nghe những lời này, tim Trương Linh Hoa như bị dao cắt. Đứa con của bà là dạng người gì, bà rất rõ ràng, tâm trí giống như đứa trẻ ba tuổi, tuy nó có sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng mà tuyệt đối không có ɖu͙ƈ vọng ở phương diện kia. Hơn nữa, Trương Tâm Thiên từ nhỏ bị người ta bắt nạt đã quen, sao có thể làm ra loại chuyện như thế này được?
“Tôi đi tìm Đường Long, anh Chung không có ở đây, chỉ có Đường Long mới có thể phân xử cho tôi.” Phạm Tuyết nói.
Trong công ty địa vị của Đường Long chỉ thấp hơn Chung Lương, nên dưới tình huống Chung Lương không có ở đây, mọi việc lớn nhỏ đều là do Đường Long xử lý.
Vào trong văn phòng, Phạm Tuyết đóng cửa lại, nét mặt phẫn nộ đã được thay thế bởi gương mặt chứa đầy ý cười.
“Đường Long, em đã giúp anh diễn một
hồi trò hay. Chiếc túi xách mà anh đã hứa sẽ tặng cho em, anh không được nuốt lời đâu đó.” Phạm Tuyết xinh đẹp đi đến trước mặt Đường Long, ngồi lên đùi anh
ta.
Đường Long mặt đầy ý cười nhẹ nhàng vuốt ve hai chân gợi cảm của Phạm Tuyết, tấm tắc nói: “Tên ngốc kia, bắt cậu ta quỳ xuống học tiếng chó kêu cho anh, lời của anh nói vậy mà cậu ta cũng không nghe. Tên thiểu năng trí tuệ này nên bị đuổi khỏi công ty từ lâu rồi, biểu hiện hôm nay của em không tồi, anh sẽ không bạc đãi em đâu.”
Phạm Tuyết cũng không thèm để ý hậu quả khi cô ta vu oan cho Trương Thiên Tâm, hai tay ôm lấy cổ Đường Long, nói: “Nếu anh thích, em đi mua một đôi mới, đêm nay chúng ta gặp nhau ở khách sạn, thế nào?”
Ý cười trêи mặt Đường Long càng nhiều, nói: “Được, nhưng bây giờ em đi ra ngoài “dạy dỗ” tên thiểu năng trí tuệ kia cho anh đi đã.”
“Không thành vấn đề.” Phạm Tuyết vô cùng sảng kɧօáϊ nói, sau đó rời khỏi văn phòng.
Tô Nghênh Hạ không hỏi nhiều, cũng không dám hỏi, cô chỉ cần biết Hàn Tam Thiên ra ngoài không phải đi hái hoa ngắt cỏ là được.
Bất động sản Nhược Thủy, một nhân viên nữ nhìn Trương Thiên Tâm mắng chửi, vẻ mặt Trương Thiên Tâm e ngại trốn ở phía sau Trương Linh Hoa, gương mặt ngỡ ngàng rõ ràng là hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Phạm Tuyết, con tôi tuyệt đối sẽ không làm việc này, vì sao cô lại vu oan cho nó.”