"Anh Hàn, không nghĩ tới lại là anh, chuyện lần trước, em vẫn muốn tìm cơ hội cảm ơn anh.” Khổng Võ khi thấy Hàn Tam Thiên, đi nhanh hơn, bỏ qua cánh tay của Tạ Ngữ Phù.
Tạ Ngữ Phù mờ mịt, nếu nói Thiên Linh Nhi đối với kẻ vô dụng này, là bởi vì Thiên Xung Thịnh coi trọng anh ta, Khổng Võ lại là vì cái gì? Chẳng lẽ ngay cả Khổng Võ là người vĩ đại như vậy, cần phải đi nịnh bợ Hàn Tam Thiên sao?
Ảnh hưởng của Thiên Vương Thịnh quả nhiên là lớn, chỉ cần một câu của ông, có thể khiến rất nhiều người hưởng ứng.
Nên ngay cả Khổng Võ, cả người thành phố Thiên Vân này, chỉ sợ đều đi nịnh bợ kẻ vô dụng này.
Tạ Ngữ Phù trong lòng vô cùng bất bình, dựa vào cái gì mà tên vô dụng như vậy bởi vì một câu của Thiên Vương Thịnh có thể xoay người, nhưng lại là cô ta phải thật cẩn thận hầu hạ Thiên Linh Nhi, nhưng phải giả bộ là bạn tốt.
Thật ra ở trong lòng cô ta, giấu rất nhiều bất mãn với Thiên Linh Nhi, chỉ là không dám bộc lộ ra mà thôi.
“Không nghĩ tới lại là cậu.” Hàn Tam Thiên vẻ mặt ngoài ý muốn, lần trước gắp Khổng Võ một lần, nghĩ sẽ không gặp lại, không nghĩ tới lại gặp trong trường hợp này, hơn nữa nhìn thái độ Tạ Ngữ Phù, CÓ vẻ thích Khổng Võ.
“Em cũng không ngờ tới, cô Thiên, đêm nay tôi mới anh Hàn ăn cơm, cô cũng cùng đi thôi.” Khổng Võ nói.
Thiên Linh Nhi không lúc nào không mong có lý do gặp Hàn Tam Thiên, không nghĩ tới Khổng Võ giúp cô hoàn thành chuyện
này, cô tự nhiên là vui vẻ, hơn nữa đối với Khổng Võ tình cảm tăng lên vài phần.
“Được rồi, tôi có thể đi.” Thiên Linh Nhi cười nói
“Không thành vấn đề, mời cô Thiên ăn cơm, không thể keo kiệt được.” Khổng Võ cười nói.
Ở trong mắt Tạ Ngữ Phù, Hàn Tam Thiên là người ngoài cuộc, nhưng tình huống hiện tại, hiển nhiên là cô ta bị đẩy ra ngoài, nghe ba người nói chuyện phiếm, cho dù mạnh nói hai câu, cũng không ai đáp lại cô ta, điều này làm cho Tạ Ngữ
Phù ghi hận Hàn Tam Thiên.
Nếu không có Hàn Tam Thiên, Khổng Võ sẽ không nhìn anh ta, Thiên Linh Nhi cũng Ỗsẽ không, chính vì kẻ vô dụng này, mới làm cô ta thành người trong suốt.
Sau khi uống trà xong, Hàn Tam Thiên nhìn thời gian, Tô Nghênh Hạ hẳn là tan làm rồi, cho nên gọi điện thoại trước báo hôm nay không về nhà. Thịnh tình không thể từ chối, Khổng Võ mang ơn anh, anh cũng không biết xấu hổ từ chối, hơn nữa đối với Hàn Tam Thiên mà nói, thành phố Thiên Vân mấy năm nay những người trẻ tuổi rất đáng kết giao, dù sao mấy năm
| nay người trẻ tuổi là trụ cột phát triển kinh
Ăn cơm ở một nhà lẩu khá nóng, đến đây ăn cơm phải đặt bàn trước, nhưng có Khổng Võ ở đây, chọn được một chỗ thoải mái là không vấn đề gì.
Hơn nữa ông chủ biết Thiên Linh Nhi, còn đi qua chào hỏi, hơn nữa còn sắp xếp quản lý ở cửa, chờ đợi bất kỳ lúc nào được gọi.
Hàn Tam Thiên không uống rượu, Khổng Võ chỉ một mình uống, vui vẻ đổi cốc nói chuyện , đều là chút chuyện bình thường,
cũng không nói về chuyện riêng của Hàn Tam Thiên. Đây là chỗ thông minh của Khổng Võ, tuy biết Hàn Tam Thiên không đơn giản, trong lòng với Hàn Tam Thiên có rất nhiều hiếu kì, nhưng đều phải kìm nén, cùng Hàn Tam Thiên trở thành bạn bè, từ từ sẽ biết. Mà một khi khiến Hàn Tam Thiên ghét bỏ, tất nhiên không thể nào thành bạn bè, nếu trở thành kẻ thù, có thể tồn thất to lớn.
“Tôi đi WC.” Trong lúc ăn cơm, không thể chịu được nữa Tạ Ngữ Phù chỉ có thể tìm lý do ra ngoài hít thở.
Đi ra ngoài, mặt Tạ Ngữ Phù lạnh đi, vì cô
ta hoàn toàn bị đẩy ra ngoài khỏi vòng tròn này, vốn muốn hôm nay hẹn Khổng Võ ra ngoài, có thể tăng tình cảm, nhưng hiện tại đều bị Hàn Tam Thiên làm hỏng, cô ta vô cùng không cam lòng.
Từ toilet đi ra Tạ Ngữ Phù, vừa lúc đụng phải một người đàn ông say rượu bước chân lảo đảo, xem ra đã rất say rồi, trong bụng nghĩ ra một kế, trêи mặt Tạ Ngữ hiện lên ý cười.
Đi đến trước mặt người đàn ông kia, cố ý dùng cơ thể cọ vào đối phương, sau đó sắc mặt cô thay đổi, tát lên mặt người đàn ông kia, sợ hãi nói: “Anh vì sao lại sờ
tôi?”
Người nọ uống đến đầu choáng váng, bị tát một cái cũng không biết vì sao, nhưng thấy Tạ Ngữ PHọ cũng không tồi, ăn mặc lại gợi cảm, cười nói: “Người đẹp, bao nhiêu một đêm, đêm nay theo tôi, tôi cho cô vui sướиɠ.”