Tô Nghênh Hạ ngồi ở đầu giường tức giận tới mức thở phì phò, ngực liên tục phập phồng lên xuống, Hàn Tam Thiên lén lút nhìn nhìn, trực tiếp ở trong lòng cảm thán giống như sóng tràn bờ.
"Thật sự tức chết em mà, mẹ em cũng quá là chẳng nói đạo lý." Tô Nghênh Hạ không nhận ra ánh mắt bỉ ổi của Hàn Tam Thiên, trong lòng nghẹn một cục oán hận không chỗ trút.
Nhiều năm qua Hàn Tam Thiên đã quen rồi, hơn nữa ngoài chuyện chọc Tô Nghênh Hạ khó chịu sẽ khiến hắn bực bội ra, chuyện nhằm vào anh, bình thường Hàn Tam Thiên có thể coi như cái gì cũng chưa xảy ra.
Ngủ đông ba năm, tâm tính của Hàn Tam Thiên không phải người thường có thể sánh bằng, mấy cái loại như không công bằng với chèn ép và sỉ nhục, anh hoàn toàn lười đi so đo.
Giống như một con voi lớn đối mặt với con kiến muốn ngáng chân nó, con voi sao có thể để ý cơ chứ.
Hơn nữa ở nhà họ Hàn, Hàn Tam Thiên cũng đã sớm học được sự nhẫn nại, nếu không thì bây giờ anh ta đã là một kẻ vô dụng thực sự.
"Có gì mà tức giận, chút chuyện nhỏ ấy không đáng tức giận." Hàn Tam Thiên cười nói.
Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên, cũng không có giả bộ không tức giận, mà là thật sự chẳng để bụng, quả thật không nghĩ ra tại sao anh có thể làm như cái gì cũng chưa xảy ra.
"Anh không cảm thấy tủi thân hả? Mẹ em đối xử với anh như vậy, hơn nữa bà ấy chắc chắn đã nghĩ xong nói xấu anh trước mặt bà nội." Tô Nghênh Hạ nói.
Loading... "Có câu tên là, người đủ mạnh, không sợ lời đồn vô căn cứ, không sợ chèn ép sỉ nhục bất công."
"Anh đã đủ mạnh rồi hả?" Tô Nghênh Hạ hỏi.
Hàn Tam Thiên quyết đoán lắc đầu, anh cũng chưa thật sự mạnh lên, nhà họ Hàn kia như một ngọn núi cao, với thực lực bây giờ của anh thì chưa thể vượt qua.
Cái anh muốn, cũng không phải kế thừa nhà họ Hàn, thậm chí anh hoàn toàn không thèm để nhà họ Hàn vào mắt.
Phải chứng minh cho bà cụ Hàn thấy anh mạnh hơn người kia, Hàn Tam Thiên nhất định phải vượt qua nhà họ Hàn, đứng ở trêи đỉnh cao nhất.
Anh muốn cho tất cả những kẻ từng khinh thường anh biết, Hàn Tam Thiên mới là hy vọng của nhà họ Hàn, mà không phải cái
tên miệng toàn mật ngọt kia.
Một khoảng thời gian ngắn tới, Hàn Tam Thiên cứ theo lẽ thường đưa đón Tô Nghênh Hạ đi làm, thời gian rất nhanh thì đến ngày hai mươi tám họp dòng họ.
Hôm đó, Hàn Tam Thiên lái xe chở một nhà ba người đi đến biệt thự nhà họ Tô.
Trêи đường, Tưởng Lam dặn dò Hàn Tam Thiên nhắm cho chặt miệng, chuyện không nên nói thì đừng nói nhiều, tốt nhất là có thể làm tên câm điếc.
Lúc tới biệt thự nhà họ Tô, người đã đến đông đủ, nay Tô Hải Siêu rảnh rỗi ở nhà, nhưng chức vị ở công ty cũng không có bị lấy đi, anh ta nhìn thấy Tô Nghênh Hạ,
không khỏi hơi đắc ý.
"Tô Nghênh Hạ, nghe nói gần đây hợp tác rất thuận lợi, không ngờ cô đúng là có chút bản lĩnh đó." Tô Hải Siêu nói với Tô Nghênh Hạ.
"Không có anh, quả thật thuận lợi rất nhiều." Tô Nghênh Hạ nhàn nhạt nói.
Tô Hải Siêu chẳng mấy quan tâm đến ý trong lời nói của Tô Nghênh Hạ, ngay cả bà nội cũng không trách anh ta, Tô Nghênh Hạ là cái gì chứ?
Hơn nữa thông qua chuyện này, Tô Hải Siêu chứng minh được địa vị không thể dao động của mình trong nhà Tô. Cứ việc bây giờ Tô Nghênh Hạ đã có một số
thành tựu, nhưng cô vẫn không chiếm được sự tin tưởng của bà nội. Đây chính là kết quả dù có cố gắng bao nhiêu điều không thể thay được.
"Đáng tiếc, cô làm nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì cơ chứ, tôi ở nhà chẳng làm gì, sau này vị trí chủ tịch vẫn là của tôi." Tô Hải Siêu nói.
Tô Nghênh Hạ chưa từng muốn vị trí chủ tịch, cô biết bà nội trọng nam khinh nữ, tuyệt đối không thể nhường cơ hội đó cho cô, nhưng nhìn cái dáng vẻ không lo ngại gì kia của Tô Hải Siêu, trong lòng Tô Nghênh Hạ vẫn rất tức giận.
"Tuy rằng cô không chiếm được vị trí chủ tịch, nhưng mà cũng kiếm đủ rồi đúng
không? Mới làm người phụ trách chưa được máy ngày, thế mà trong nhà đã mua hai chiếc xe, tay chân cô không sạch sẽ như thế, không sợ bà nội điều tra cô à?" Tô Diệc Hàm xỉa xói nói.
Chuyên mua xe đã sớm truyền khắp nhà họ Tô, nhưng bọn họ chưa phát hiện là hai chiếc, đến gần đây xe mới lấy biển hiệu, bọn họ mới biết được chuyện đó, đúng là khiến cho rất nhiều họ hàng trong nhà họ Tô đỏ mắt ngứa răng.
Đây chính là hơn một triệu đấy, trong một thời gian ngắn ngủi, Tô Nghênh Hạ đã lấy hơn một triệu của công ty, tại sao có thể không khiến người khác đỏ mắt cho được?
Trêи mặt Tô Hải Siêu nở nụ cười lạnh, chuyện này còn chưa đặc biệt nhắc tới trước mặt bà nội, để chờ hôm nay, anh ta
muốn xem Tô Nghênh Hạ giải thích thế nào.
Đến lúc ăn cơm, bà cụ Tô mới xuất hiện, cực kỳ phô trương, cố ý khiến cho mọi người chờ một mình bà.
Một dòng tộc nho nhỏ, quy tắc rất nhiều, chỉ tiếc đều là cố ý diễn xuất, so với quý tộc thật sự thì hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Nhưng bọn họ vẫn rất thích thú.
"Bà nội."
"Bà nội."
"Me."
"Me."
Từng người đều chào hỏi, chờ bà cụ Tô ngồi xuống, bọn họ mới dám ngồi xuống.
Hàn Tam Thiên vẫn không có ngồi ở bàn chính, mà là ngồi cùng bàn ăn với đám người hầu.
Tô Hải Siêu cố ý nhìn thoáng qua Tô Diệc Hàm, Tô Diệc Hàm nhìn Tô Nghênh Hạ nói: "Nghênh Hạ, chuyện nhà cô mua hai chiếc xe, cô không định nói cho bà nội hả?"
Bà cụ Tô nghe vậy lập tức nhíu mày, bà biết Tô Nghênh Hạ đổi xe, cũng không tính điều tra chuyện này, nhưng mà đổi hai chiếc xe lại là lần đầu tiên nghe.
"Vị trí đó của Nghênh Hạ thật đúng là khiến người ta hâm mộ, mới ngồi không bao lâu, đã mua hai chiếc xe." Tô Hải Siêu hùa theo nói.