Hàn Tam Thiên không nói chuyện, chạy xe lên sườn núi, Tô Nghênh Hạ không nói lên lời, trong lòng cô có rất nhiều vấn đề nhưng không thể cất tiếng hỏi.
Anh thực sự chạy xe đến biệt thự Sơn Yêu!
Tuy Tô Nghênh Hạ chưa từng tới biệt thự Đỉnh Vân, nhưng đã nghe qua rất nhiều quy định của khu biệt thự này.
Mỗi một biệt thự đều có khu vực của mình, không có người chủ đồng ý, người nào mà tùy tiện xông vào chắc chắn vi phạm quy định.
Mà khu biệt thự do nhà họ Thiên tại thành phố Thiên Vân xây dựng, cũng như tự
quản lý mọi chuyện bên trong khu biệt thự, ai cũng không dám mạo hiểm vì phạm quy định của khu biệt thự.
Như thế, lý do anh có thể đi vào nơi này chính anh là chủ nhân của nơi này.
Khi Hàn Tam Thiên mở cửa ghế phụ, Tô Nghênh Hạ vẫn đang sững sờ, không dám xuống xe, sợ xuống xe giẫm lên địa phận của người khác.
Loading... "Đã đến của nhà mình rồi, sao em còn chưa xuống xe?" Hàn Tam Thiên cười.
"Cửa nhà... của em?" Tô Nghênh Hạ không tin được, đây là nhà cô? Sao có thể, đây là biệt thự Sơn Yêu, là biệt thự xa hoa nhất tại Thiên Vân, còn là biệt thự quý
giá nhất.
Bà cụ nhà họ Tô nằm mơ cũng muốn vào khu biệt thự Đỉnh Sơn, chỉ có ở nơi này mới có thể bước chân vào xã hội thượng lưu tại Thiên Vân, nhưng mà...
Tô Nghênh Hạ cảm thấy mọi việc không hề thật, cứ như cô đang mơ, hơn nữa nằm mơ giữa ban ngày.
Hàn Tam Thiên đưa chìa khóa, nói tiếp: "Đây là nhà của chúng ta, nếu em không tin thì vào thử đi."
Tô Nghênh Hạ xuống xe, tay cầm chìa khóa run run, cô nhìn Hàn Tam Thiên đi lại cửa, mới miễn cưỡng cử động.
Trong lòng như có sóng ngầm, đầu óc thì mơ hồ.
"Em xem thử có mở được không." Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ hít một hơi thật sâu, mồ hôi ướt đẫm cả tay, cô run rẩy vươn tay, chìa khóa theo thế mà mãi không cắm vào
"Hàn Tam Thiên, anh không gạt em chứ? Anh có biết chúng ta bị người ở đây phát hiện, thì sẽ nhận hậu quả cực kỳ nghiêm trọng không." Tô Nghênh Hạ nói.
"Đương nhiên, quy định tại khu biệt thự Đỉnh Vân cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng chủ
nhà về nhà thì làm gì có hậu quả."
Tô Nghênh Hạ rốt cuộc cũng cắm được chìa khóa vào ổ, xoay khóa.
Mở!
Mở thật rồi!
Trong nháy mắt, Tô Nghênh Hạ như bị giật điện, da gà, lông tơ đều dựng ngược.
Cô đẩy cửa, không có khung cảnh hào nhoáng chói mắt, trước mắt Tô Nghênh Hạ là một căn nhà có nội thất giản dị, lấy màu đen trắng làm chủ, không trang trí rườm rà, nhìn rất sạch sẽ, gọn gàng.
"Em đã từng nói, nếu em có thể thiết kế một căn nhà cho riêng mình, em sẽ dùng phong cách đơn giản, trắng đen đan xen, không cần trang trí hoa lệ quá nhiều, chỉ cần đơn giản nhẹ nhàng, em hài lòng không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Ngay đến lúc này, Tô Nghênh Hạ vẫn cảm thấy mọi thứ không thật, cô như ở trong giấc mơ, một giấc mơ mãi mãi không tỉnh lại.
Trêи tường của phòng khách có một bức ảnh cực lớn, chiếm một phần ba diện tích của tường.
Đó là bức ảnh cưới, biểu cảm của cô dâu
chú rể không hề hạnh phúc, người con gái nghiêm trang đứng ở đó, mang vẻ khó chịu cùng không vừa lòng.
Người đàn ông lại cười bất đắc dĩ cùng khổ tâm.
Tô Nghênh Hạ còn nhớ lúc ông nội yêu cầu hôn lễ, ép cô cùng Hàn Tam Thiên đi chụp ảnh cưới, nhưng đối với Tô Nghênh Hạ đó chỉ là quá trình mà thôi, cô không xem kết quả, cũng không bày bức ảnh chung nào với Hàn Tam Thiên.
Cô không ngờ Hàn Tam Thiên vẫn giữ ảnh cưới ba năm trước, mà cô, đã quên chuyện này từ lâu.
Đôi mắt bỗng chốc ngập nước, từng giọt
nước mắt tràn ra.
Giọt mắt như thủy tinh lăn xuống gò má xinh đẹp.
Tô Nghênh Hạ ngồi xổm xuống, khóc òa lên.
Gương mặt Hàn Tam Thiên cực kỳ hạnh phúc, nhìn bức ảnh trêи tường, đây là bức ảnh đã được treo ba năm trước, nhưng nó lại bị phủ bụi ba năm rồi.
Tô Nghênh Hạ khóc một lúc thì đột ngột đứng lên rồi chỉ ảnh cưới trêи tường, nói: "Gỡ nó xuống đi."
"Vì sao?" Hàn Tam Thiên không hiểu, sao cô vẫn không chấp nhận, ngay cả một tấm
ảnh cũng không muốn nhìn sao?
Nếu đúng như thế, Hàn Tam Thiên cũng đồng ý, anh không ép buộc Tô Nghênh Hạ làm bất cứ điều gì.