Mặt ngoài thì bà cụ bình tĩnh không có gì kinh hãi, nhưng thực tế mạch nước ngầm bên trong nội tâm đã bắt đầu dâng trào. Cần một khoảng thời gian rất lâu mới bình tĩnh lại được.
“Quốc Diệu, cụ thể đã xảy ra chuyện gì,
con nói rõ ràng xem nào.” Bà cụ hỏi Tô Quốc Diệu.
Đây là câu chuyện do Tưởng Lam bịa ra. Bà sợ Tô Quốc Diệu trong lúc nói chuyện sẽ lộ ra sơ hở, vì thế vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị bà cụ trừng mắt nhìn.
“Tôi không hỏi cô, cô có tư cách nói chuyện ở đây hả?” Mới câu đầu tiên bà cụ đã khiến Tưởng Lam phải ngậm miệng lại.
Tô Quốc Diệu thấy mọi chuyện đã đến bước này, bèn kiên trì nói: “Mẹ, đúng là ba có cho con một trăm triệu. Ba không yên lòng vì Hàn Tam Thiên không có tiền đồ
| nên mới làm vậy để bồi thường Nghênh
Hạ. Chuyện này cũng không có gì là phức tạp cả, ba chỉ muốn chúng con có cuộc sống tốt hơn một chút mà thôi.”
Loading... “Không yên lòng? Hàn Tam Thiên không có tiền đồ là thật, còn không yên lòng nữa hả? Tôi thấy cậu đã bỏ bùa mê thuốc lá gì cho ba thì đúng hơn đó.” Tô Quốc Lâm đứng ở bên cạnh lạnh giọng nói.
“Hoàn toàn không phải, chuyện này là ba chủ động đến tìm em. Hơn nữa một số tiền lớn như vậy, nếu không phải ba cho em thì chẳng lẽ em đi cướp hả?” Tô Quốc Diệu nói.
Tô Quốc Lâm không tìm thấy lý do phản bác, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi ngậm miệng lại.
“Nếu là tiền mà ông ấy đưa thì ngôi biệt thự này sẽ không thuộc về một mình con đâu.” Bà cụ nói.
Tưởng Lam nghe xong những lời này thì cảm thấy không vui. Nếu họ hàng hang hốc nhà họ Tô đều tới đây để tham dự một chân thì ngôi biệt thự này có còn yên bình được nữa không?
“Mẹ, số tiền này là ba cho chúng con. Con dùng nó để mua biệt thự cũng là vì muốn mẹ có thể nở mày nở mặt. Chẳng nhẽ mẹ muốn chia ngôi biệt thự này cho mọi người? Nó cũng không phải là bánh ngọt mà mỗi người được chia một miếng.” Tưởng Lam nói.
“Cô có tư cách nói chuyện ở đây hả?” Bà cụ quát lớn.
Khí thế của một người đàn bà chanh chua đã bắt đầu rục rịch trong lòng Tưởng Lam. Nhưng bà lại không có lá gan khóc lóc om sòm ở trước mặt bà cụ, vì thế chỉ có thể
nhịn.
“Bà nội, chắc bà cũng biết quy củ ở núi Đỉnh Vân nhỉ? Nếu bà muốn cho nhà họ Tô dọn vào đây, chúng con cũng không có ý kiến, nhưng bà phải hỏi nhà họ Thiên có đồng ý không đã.” Bấy giờ Hàn Tam Thiên mới lên tiếng.
Khu biệt thự sẽ không yêu cầu có bao nhiêu người được vào ở. Nhưng có nhiều người nhà họ Tô vào ở như vậy, chắc chắn sẽ mang tới rất nhiều phiền phức cho bộ phận quản lý. Tuy rằng không vi phạm quy định, nhưng cũng không nhất thiết phải làm cho nhà họ Thiên mất hứng.
Tưởng Lam còn không có tư cách nói chuyện, một tên phế vật ở rể như anh thì có tư cách gì khuyên bảo bà?
“Hàn Tam Thiên, dạo gần đây có vẻ như lá gan của cháu càng lúc càng lớn nhỉ? Muốn dạy bà phải làm thế nào đúng không?” Bà cụ nói.
Hàn Tam Thiên cười nhạt: “Cháu không dám, cháu chỉ muốn nhà họ Thiên không gây khó dễ cho bà mà thôi. Chẳng may
| nhà họ Thiên đến tìm bà để nói chuyện, chuyện này đối với nhà họ Tô mà nói chắc chắn không phải là một chuyện tốt.”
Bà cụ làm gì có lá gan đắc tội với nhà họ Thiên. Bà ta còn ước gì có cơ hội hầu hạ bọn họ một cách cẩn thận. Thế nên khi nghe Hàn Tam Thiên nói xong, trong lúc nhất thời bà ta không tìm ra lý do nào để phản bác.
“Hơn nữa khu biệt thự Đỉnh Vân có nhiều quy định như vậy. Chẳng may có người nào đó không cẩn thận vi phạm, mọi chuyện sẽ càng trở nên nghiêm trọng. Bà nội có thể bảo đảm tất cả mọi người đều
sẽ tuân thủ quy định không ạ?” Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
“Hàn Tam Thiên.” Tô Hải Siêu vỗ bàn đứng phắt dậy, tức giận nói: “Cậu có thể câm miệng lại không? Một người khác họ như cậu có quyền nói chuyện ở đây hả?”
“Cậu cũng không nhìn xem cậu có địa vị gì ở nhà họ Tô. Dựa vào đây mà lên tiếng chỉ chỉ trỏ trỏ?”
“Cậu thật sự cho rằng một kẻ bám váy phụ nữ như cậu được dọn vào biệt thự Sơn Yêu là có thể thắng sống lưng sao? Hàn Tam Thiên, cậu vĩnh viễn chỉ là một
tên ở rể ở nhà họ Tô chúng tôi thôi.”
“Đừng cho rằng bản thân rất cao, chúng tôi cũng không thèm để cậu vào mắt.”
Hàn Tam Thiên không thèm nhìn họ hàng nhà họ Tô đang vô cùng tức giận mà chỉ lẳng lặng nhìn bà cụ. Nên làm như thế nào, anh tin bà cụ sẽ rõ ràng.
“Bà chưa từng nói sẽ để mọi người dọn vào đây. Chẳng qua nơi này cũng phải có một phần của bà chứ nhỉ?” Bà cụ chống gậy, đứng lên tiếp tục nói: “Ông ấy đưa tiền cho các con, nhưng số tiền này cũng là của nhà họ Tô. Chuyện này có ai phủ
nhận được không?”
Tưởng Lam cắn răng. Nếu bà cụ dọn vào
, không phải về sau bà sẽ là người hầu hạ bà cụ sao? Hơn nữa mỗi ngày còn phải nhìn sắc mặt của bà ta, bà quả thực không thể nào chịu nổi chuyện này.
Dùng khuỷu tay chọc chọc vào người Tô Quốc Diệu, ý bảo Tô Quốc Diệu mau lên tiếng, tránh việc bà cụ thật sự dọn vào ở.
Nhưng Tô Quốc Diệu làm gì có lá gan này. Nếu bà cụ thật sự muốn dọn vào ở, ông cũng chỉ có thể đồng ý.
| “Bà nội, bà có tư cách gì dọn vào đây ở?”.
Lúc này, một câu của Hàn Tam Thiên quả thực long trời lở đất!