Chàng Rể Đa Tài

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi người phụ nữ giàu có gọi điện, không đến mười phút đã có một đám hơn mười người chạy đến trung tâm giới thiệu việc làm. Bọn họ vô cùng hung dữ đáng sợ, lộ ra cánh tay xăm hình rồng phượng, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.

“Cút ra, cút ra. Đừng có cản đường ống đây. “

Đám người tự động tản ra tạo thành một con đường. Một người đàn ông trung niên

đầu hói vẻ mặt rất không kiên nhẫn.

Lúc người phụ nữ giàu có nhìn thấy ông ta, bèn chạy tới bên cạnh, nói: “Chồng ơi, tên khốn này dám đánh em.”

“Thứ rơm rác, ngay cả người đàn bà của Lưu Quảng tạo mà mày cũng dám đụng vào, mày không muốn sống nữa à?” Lưu Quảng với dáng vẻ dũng mãnh hổng hách. Người đi theo đằng sau cũng xoa tay, bộ dáng vô cùng hung hãn.

“Lưu Quảng!.”

“Thì ra người này chính là Lưu Quảng.”

“Thì ra là ông ta, khó trách người phụ nữ này dám kiêu ngạo như vậy.”

Loading... Lưu Quang vừa mới xưng tên, rất nhiều người ở đây đều tỏ ra khϊế͙p͙ sợ, bởi vì bọn họ biết người này.

Lưu Quảng buôn bán đất cát, là một nghề không quang minh chính đại, thường xuyên đến trung tâm giới thiệu việc làm để tìm mấy tên cu li, có thể xem là một nhân vật nổi danh ở trung tâm giới thiệu việc làm này. Thường những người làm việc cho ông ta, tiền công sẽ ít hơn một nửa.

| Hơn nữa chỉ cần ông ta nhìn trúng người nào thì người đó sẽ bị kéo đi làm cho xưởng đất cát, căn bản không một ai dám phản đối. Nếu có người không phục vì tiền công quá ít thì sẽ bị Lưu Quảng đánh gãy hai chân, sau đó cho những người ở trung tâm giới thiệu việc làm này chứng kiến. Chuyện lần đó, mọi người đều cho rằng Lưu Quảng chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Nhưng ngày hôm sau vẫn nhìn thấy ông ta vui vẻ nhảy nhót ở trung tâm giới thiệu việc làm, có thể thấy sau lưng ông ta có quan hệ. Cuối cùng từ đó về sau cũng không ai dám trêu chọc Lưu Quảng nữa.

Dưới sự bạo lực, giận mà không dám nói

gì, rất nhiều người bán cu li có mặt ở đây đều không có hảo cảm với người phụ nữ giàu có này. Cá mè một lứa với Lưu Quảng, ai biết bà ta có ác ý nói oan cho người ta hay không?

Chẳng qua trông cậy vào chàng trai trẻ này đối với phó với Lưu Quảng, chuyện này cũng quá mức viển vông. Lưu Quảng

vùng này, có ai dám đắc tội ông ta chứ?

“Thằng khốn, mày quỳ xuống giải thích cho bà đây, ɭϊếʍ giày của bà đây sạch sẽ một chút, biết đâu bà đây sẽ cho mày một con đường sống.” Người phụ nữ giàu có ngửa đầu, vẻ mặt ngạo mạn nhìn Hàn

Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên nhìn Lưu Quảng, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên, nói: “Nếu bà không chịu nói ra sự thật, cho dù tôi muốn giúp bà thì cũng không thể nào giúp được.”

“Chàng trai, cảm ơn cậu, tôi biết cậu có lòng tốt nhưng tôi không muốn làm liên lụy đến cậu. Cậu nên đi đi thì hơn.” Phụ nữ trung niên nói.

“Muốn chạy?” Lưu Quảng cười lạnh, nói: “Có hỏi qua nắm đấm của anh em tao chưa? Mẹ nó, nếu cho mày đi thì mặt mũi

của Lưu Quảng tạo mất hết rồi, về sau còn làm ăn thế nào được nữa!”

“Chàng trai, cậu vẫn nên xin lỗi bà ấy đi, đừng tự hại mình,

“Đúng vậy, mau giải thích đi, mau giải thích, phải biết thức thời chứ.”

“Bọn họ có đánh gãy đùi cậu thì cũng chưa xong chuyện đâu. Cậu mau cúi đầu đi, mọi người sẽ không chê cười cậu.”

Những người vây xem đều biết Hàn Tam Thiên làm vậy là có ý tốt nên đều lên tiếng khuyên bảo. Tuy rằng lúc nãy bọn họ còn

ước gì có chuyện vui để xem, nhưng Lưu Quảng ra tay thật sự rất tàn nhẫn, bọn họ không muốn thấy Hàn Tam Thiên có kết cục bi thảm như vậy.

Nghe người bên ngoài khen ngợi kèm theo cả sự e ngại, Lưu Quảng cười đắc ý: “Xem ra ông đây cũng rất nổi tiếng đó chứ. Mấy con chó như tụi mày thế nhưng cũng có mắt nhìn, biết ông đây không phải là một người dễ chọc.”

Tuy rằng bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo của Lưu Quang khiến nhiều người bất mãn, nhưng đây là địa bàn của ông ta nên thật sự không ai dám trêu chọc. Mỗi

người ai cũng đều im thin thít.

“Tên nhãi, có nghe thấy người phụ nữ của tao nói gì không? ɭϊếʍ sạch giày của bà ấy rồi chui qua hàng của tao thì hôm nay tao sẽ tha cho mày. Ha ha ha.” Lưu

Quảng dang hai chân ra hiệu, sau đó tiếp tục nói: “Có thể chui qua hàng của Lưu Quảng tạo, nếu về sau mày nói chuyện này ra thì cũng rất có thể diện đó.”

Mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng, chuẩn bị đi tới chỗ Lưu Quảng thì bị người phụ nữ trung niên kéo tay, bà ta nhìn Lưu Quảng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu ta, để tôi chui.”

|

| “Con mẹ nó, cái loại già nua sắp chết như bà đừng làm bẩn đũng quần của ông đây. Mẹ nó, ai yêu cầu bà phải chui, cút đi cho ông.” Lưu Quảng lên tiếng mắng chửi.

Hàn Tam Thiên lắc đầu với người phụ nữ trung niên, ý bảo không có việc gì. Anh đi tới chỗ Lưu Quảng.

Lưu Quảng vô cùng đắc ý nhìn Hàn Tam Thiên, nghĩ không khỏi cảm thấy tự hào vì bản thân sắp tạo ra một truyền kỳ ở trung tâm giới thiệu việc làm.

Rầm!

Hàn Tam Thiên đến gần, đá một cước vào hàng đang dạng của Lưu Quảng.

Gương mặt đắc ý của Lưu ( g a nháy mắt đau đến mức vặn vẹo, gio như một vũng bùn ngã xuống mặt đất. Một cước này, sợ đã phế đi người anh em của ông ta rồi.

“Tránh ra tránh ra.”

“Đừng chắn đường, mau tránh ra.”

“Đi đi đi, tránh sang một bên.”

Tay sai của Lưu Quảng đang chuẩn bị bao vây đánh Hàn Tam Thiên thì từ trong đám người vây xem, có hàng chục người vột tới, Mặc Dương từ trong đám người bước

ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio