Ban Nạp Khắc giờ đã biết bản thân rơi vào một cạm bẫy được bố trí tỉ mỉ, âm mưu của đối phương rõ ràng đã thành công, hiện tại toàn trấn đã truy bắt Huyết Sắc hộ vệ đoàn.
Lỗ Lôi sơn cốc gần đây giới bị sâm nghiêm, Ban Nạp Khắc đương nhiên biết một ít, bên trong khẳng định có đồ vật vô cùng trọng yếu, hiện tại đã bị người lấy mất. Lão Khảm Đức nhất định sẽ tìm cách trốn tránh trách nhiệm, cho nên tuyệt đối không thể ở lại, ở lại chỉ có bước trở thành dê thế tội, biện pháp duy nhất bây giờ là tạm tránh phong mang, đợi sau này lại giải thích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Phía bắc Lai Á trấn là biên cảnh Âm Ảnh đế quốc, phải đi vòng rất lớn mới có thể về Xích U lãnh địa, từ mặt nam lui đến Tây Lang sơn mạch rồi thông qua Ám Nguyệt lãnh địa quay về Xích U lãnh địa mới là con đường ngắn nhất, nhưng đi vòng lại có hệ số an toàn lớn hơn. Vấn đề là, hiện tại bị truy binh, muốn quay lại cũng không được nữa rồi!
Phía trước là thông đạo mặt bắc của Lai Á trấn, nơi này tuy thủ vệ đông đúc, nhưng không có cường giả, tuy đám thủ vệ đã mở ma pháp phòng hộ, nhưng ma tinh pháo đều được đặt ở mặt nam Lai Á trấn, lực lượng phòng ngự mặt bắc tương đối yếu.
Đầu lĩnh thủ vệ vội la lên: "Vừa nhận được truyền tấn khẩn cấp, Ban Nạp Khắc cùng Ross hợp mưu, đoạt lấy bảo vật trọng yếu nhất của Lai Á trấn, còn độc chết trấn trưởng đại nhân, tất phải tử thủ! Không thể để bọn họ chạy trốn! Bảo Lưu cùng Lạp Khắc Tư đại nhân đang dẫn viện quân đến".
Lão Khảm Đức không ngờ chết rồi! Ban Nạp Khắc chấn kinh, lần này thật sự xong rồi! Chuyện này đã không còn cơ hội giải thích nữa, bởi vì chiến tích vinh quang của hắn lại thêm một, hợp mưu cùng phòng vệ đội trưởng Ross, độc chết lão Khảm Đức!
Đi đứt không chỉ là Huyết Sắc hộ vệ đoàn, còn có căn cơ Xích U lãnh địa ở Lai Á trấn. Rất có thể kế hoạch khống chế thông đạo hướng tây của Ám Nguyệt thành cũng theo đó thất bại. Dù cho hắn có thể bình an trở về Xích U lãnh địa, cũng không tránh khỏi bị phạt nặng!
Chủ lực Huyết Sắc hộ vệ đoàn đại tổn, Khố Lợi Á đã chết, Lưu Lệ cùng Cách Tư lực lượng không đủ, lưu lại Tây Lang sơn chỉ có một phần nhỏ, nếu như Zya phái binh thanh trừ thì Lưu Lệ cùng Cách Tư nhất định không chịu được. Hiện giờ còn mất liên lạc với bên Tây Lang sơn, thật là khiến người lo lắng.
Ban Nạp Khắc còn không biết, Lưu Lệ cùng Cách Tư còn chết trước Khố Lợi Á, mà cả ba đều chết trên tay một người. Mà người này, chính là kẻ đầu sỏ cho lần hỗn loạn này!
Ngay khi binh lực Huyết Sắc hộ vệ đoàn sắp phá được ma pháp phòng ngự thì truy binh đã tới.
Là Bảo Lưu cùng Lạp Khắc Tư, hai cao giai đỉnh phong, hai người cước trình nhanh nhất đã đuổi đến, truy binh vẫn còn ở phía sau.
Chuyện đã đến nước này, có giải thích cũng chỉ là càng tô càng đen mà thôi, Ban Nạp Khắc cũng không nói nhảm, lệnh đoàn viên toàn lực xung kích phòng ngự, bản thân quay lại ngăn Bảo Lưu cùng Lạp Khắc Tư.
Vũ khí của Ban Nạp Khắc là một chuôi lưỡi hái đại ác ma thường dùng, nhưng cổ quái là đầu lưỡi hái là một trường nhận sắc bén, bên kia khảm một tinh thạch tử sắc chừng hai nắm tay, bị khắc thành hình khô lâu, đây hẳn không phải là trang sức tô điểm bình thường.
Vóc người Lạp Khắc Tư cường tráng, vừa nhìn là biết lực lượng hình, mà Bảo Lưu chuyên công kích ma pháp, hai người là thân tín mạnh nhất của lão Khảm Đức, phối hợp tác chiến cùng nhau nhiều năm, nên rất ăn ý.
Còn không đợi Ban Nạp Khắc đến gần, Bảo Lưu đã hoàn thành chú ngữ, vừa vung tay lên, hàn khí thấu xương truyền đến, động tác của mấy đoàn viên Huyết Sắc hộ vệ đoàn lập tức chậm lại, làn da như bị bao bởi một lớp sương nhàn nhạt, hiển nhiên huyết dịch cũng bị ma pháp đông kết.
Ban Nạp Khắc hét lớn một tiếng, ma hỏa bùng cháy, đối kháng cùng hàn ý xung quang, Lạp Khắc Tư thuấn di đến bên Ban Nạp Khắc, hai cái răng cưa lao vào nhau, y như một cái kéo vậy, muốn cắt Ban Nạp Khắc thành hai đoạn.
Ban Nạp Khắc trước kia không giao thủ cùng hai người, nhưng từng nghe danh hai vị ái tướng dưới trướng lão Khảm Đức, nên lập tức thuấn di, đi tới bên người Bảo Lưu, có lòng muốn giải quyết ma pháp sư đầu tiên. Có ma pháp sư, độ khó đào tẩu chí ít tăng thêm gấp năm lần.
Nếu như Bảo Lưu là phổ thông dịch ma hoặc tà pháp sư thì sẽ không kịp phòng bị, nhưng Bảo Lưu cũng là tộc đại ác ma, cũng nắm giữ kỹ năng thuấn di, đã sớm có phòng bị, một cái thuấn di kéo dãn khoảng cách.
Chiến đấu giữa đại ác ma vô cùng đặc sắc, thuấn di là một kỹ năng then chốt, do cần thời gian khôi phục, nên phương diện nắm bắt thời cơ vô cùng trọng yếu.
Bảo Lưu lúc trước đã niệm xong ma pháp, nên sau khi thuấn di, hai tay vung lên, vài chục ma trùy sắc bén cỡ một thước lao về Ban Nạp Khắc. Lưỡi hái trên tay Ban Nạp Khắc vung lên, hóa thành vòng chắn, chặn lại băng trùy.
Băng trùy vừa dứt, công kích của Lạp Khắc Tư đã đến, hai người quả nhiên phối hợp vô cùng ăn ý. Lực lượng Lạp Khắc Tư cường đại, công kích mãnh liệt, Bảo Lưu có thiên phú dị bẩm, tinh thông thủy hệ cùng băng hệ ma pháp, tốc độ thi triển ma phsap cực nhanh, lấy phụ trợ cùng quấy nhiễu làm chủ, đặc biệt thi triển ma pháp trì hoãn, làm Ban Nạp Khắc phải vất vả ứng phó.
Nhưng là kỹ xảo phòng ngự của Ban Nạp Khắc vô cùng cao minh, Bảo Lưu cùng Lạp Khắc Tư hai người giáp công cũng nhất thời không hạ được.
Truy binh lúc này đã đuổi đến, Huyết Sắc hộ vệ đoàn dưới trước sau giáp công, tổn thất thảm trọng, chỉ có số ít thành viên trốn thoát, lúc này, ba cao giai ác ma đã chiến đấu đến lúc ác liệt.
"Ám lôi!" Lạp Khắc Tư thừa dịp Ban Nạp Khắc vừa dùng thuấn di, hét lớn một tiếng, vũ khí lóe lên quang mang nhàn nhạt đánh tới Ban Nạp Khắc.
Một chiêu này Ban Nạp Khắc đã lĩnh giáo, bề ngoài nhìn như bình thường, nhưng bên trong có lực lượng kỳ dị duy trì nổ tung, chống đỡ chính diện còn chịu thương nhẹ. Bảo Lưu ở phía sau cũng chuẩn bị thi triển hàn băng bạo liệt, chuẩn bị cho Ban Nạp Khắc sau khi tiếp ám lôi, lực lượng hư nhược ăn một kích trí mạng.
Vừa lúc đó, khô lâu thủy tinh ở lưỡi hái Ban Nạp Khắc chợt lóe, chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, cả Lạp Khắc Tư cùng Bảo Lưu đều không chú ý, nhưng một người núp trong chỗ tối lại nhìn rõ ràng.
Ngay sau đó, thân thể Ban Nạp Khắc bỗng hóa thành mơ hồ, trong nháy mắt phân thành hai người. Một Ban Nạp Khắc trực tiếp chống lại ám lôi, một lại nhảy lên cao lao về phía Bảo Lưu.
Bảo Lưu cùng Lạp Khắc Tư cùng cả kinh, Lạp Khắc Tư không chút do dự tấn công Ban Nạp Khắc trước mặt, thân thể Ban Nạp Khắc run lên, lùi lại mấy bước, trên đất là những vết nứt ngang dọc, biểu hiện nhếch nhác hơn nhiều so với lúc trước.
Tâm tình Bảo Lưu khẽ ổn định, Ban Nạp Khắc trước mặt Lạp Khắc Tư là thực thể, như vậy đây hẳn là ảo ảnh, lúc này hàn băng bạo liệt còn chưa chuẩn bị xong, vì đề phòng vạn nhất, Bảo Lưu vẫn phi thường cẩn thận thuấn di né tránh.
Lạp Khắc Tư bỗng cảm giác được lực lượng của Ban Nạp Khắc yếu đi không ít, được thế không tha ngươi, vũ khí chém không, không ngờ chém đứt một cánh tay Ban Nạp Khắc, không khỏi thầm vui sướng.
Nhưng mà Lạp Khắc Tư không vui sướng được lâu, Bảo Lưu vừa thuấn di xong, "ảo ảnh" Ban Nạp Khắc đột nhiên biến mất, Bảo Lưu vừa ổn định thân hình, bỗng nảy sinh cảm giác nguy cơ, còn chưa kịp phản ứng thì một lưỡi hái đã đâm xuyên ngực!
Bảo Lưu khó tin nhìn vào lưỡi hái đâm xuyên mình, cuối cùng cũng minh bạch, hai Ban Nạp Khắc, không phải là ảo ảnh, mà còn có thể sử dụng thuấn di! Cũng là hai phân thân, có hai lần thuấn di!
Bảo Lưu rất không cam tâm định liều trước khi chết, thì lưỡi hái như thiểm điện xoay ngang, chém đôi thân hình Bảo Lưu, ma pháp ấp ủ chưa thành hình cũng theo đó tan biến.
Lạp Khắc Tư còn đang kĩnh hài thì Ban Nạp Khắc đã lao đến, vừa rồi Lạp Khắc Tư cậy nhiều người Ban Nạp Khắc, giờ thì được nếm tư vị hai đánh một, hơi chút thất thần liền ăn mấy đao, có một đao đâm vào bụng, suýt thì toi mạng, Lạp Khắc Tư nào còn dám ham chiến, vội thúc giục thuấn di chạy trốn.
Phân thân Ban Nạp Khắc tựa hồ không thể kéo dài, lập tức hợp lại làm một người, khô lâu tinh thạch lại lấp lánh quang mang nhàn nhạt, cánh tay đứt cũng tan biến không thấy, hai tay vẫn còn y nguyên, chỉ là gương mặt trắng bệch, hiển nhiên kỹ năng này hao lực lượng cực lớn. Chẳng qua chiến tích lấy một địch hai, giết chết một cao giai ác ma đỉnh phong, đánh trọng thương một cao giai ác ma đỉnh phong cũng đủ để tự hào.
Ban Nạp Khắc tuy chiến thắng, nhưng tự thân thương thế không nhẹ, trước mắt tình thế nguy cấp, cũng không thể đuổi theo Lạp Khắc Tư, vội chạy về hướng bắc, cũng may có một giác ma Huyết Sắc hộ vệ đoàn kêu lên: "Ban Nạp Khắc đại nhân! Mau đến đây!". Ban Nạp Khắc trông lại thì thấy một giác ma mang theo hai con phong ma mã, lập tức đại hỉ tiến lên cưỡi phong ma mã, nháy mắt đã xông qua phòng ngự phía bắc Lai Á trấn, liều mạng chạy trốn.
Lạp Khắc Tư nào chịu buông dễ dàng như thế, hệ lệnh thuộc hạ truy kích, đương nhiên hắn sẽ không ngu đến nỗi mang thương đuổi theo.
Ban Nạp Khắc cùng giác ma cưỡi phong ma mã, một đường đào vong. Chạy cả nửa ngày, cuối cùng đến một rừng cây, tạm thoát khỏi truy binh.
Giác ma đi xuống phong ma mã, sức cùng lực kiệt ngồi trên mặt đất, thở gấp liên tục, Ban Nạp Khắc cũng cảm giác được thể lực tiêu hao cực đại, nhưng may mà cũng không có đại ngại, lần này còn may là có giác ma trước mắt, nếu không muốn trốn cũng không dễ dàng như vậy.
"Ngươi tên là gì?".
Giác ma muốn đứng lên hành lễ, nhưng đã không còn khí lực, đành ngồi đáp: "Đại nhân, thuộc hạ tên là Á Khắc!".