Chàng Rể Ma Giới

chương 589: hải tặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba ngày sau, Trần Duệ ở đời trước chưa từng được nhìn thấy biển, ở thế giới này cuối cùng cũng đã đạt thanh tâm nguyện.

Khi nhìn thấy biển, ấn tượng đầu tiền là lớn. Cái cảm giác tự mình nhìn ngắm khung cảnh rộng lớn này cũng không phải thứ TV có thể truyền tải được, cho dù là nộ hải trong siêu cấp hệ thống cũng không cách nào so sánh với nó. Liếc mắt nhìn không thấy bến bờ, chỉ có thể thấy bình tuyến rạch ngang biển phân cách với bầu trời ở phía xa xa.

Trần Duệ cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì gọi là "đường chân trời", cảm thụ được làn gió biển ẩm ướt. Trong tim hắn sinh ra một loại cảm xúc rộng lớn, hải nạp bách xuyên, hữu dũng nãi đại (Tạm dịch: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn.)

Sau lưng không bờ không bến này chính là nguy hiểm vô cũng vô tận. Điều này, Trần Duệ hiểu rõ vô cùng. Trước khi xuất phát, hắn đã chuẩn bị kỹ càng. Trong trữ vật thương khố tồn chưa một lượng lớn thức ăn phong phú, còn có không ít đồ cứu hộ.

Phi hành chầm chậm từ bờ biển ra ngoài mặt biển, Trần Duệ lấy ra con thuyền mà Tetema cho.

Lúc đầu, lão đầu lấy con thuyền từ không gian đặc chế ra còn khá là đắc ý. Nhưng khi nhìn thấy Trần Duệ không mang bất kỳ trang bị không gian nào mà trực tiếp thu con thuyền lại thì vô cùng chấn kinh, suýt tý nữa thì đã đè hắn ra mà giải phẫu.

Lại nói, con thuyền lão đầu cho này thực rất là ngầu, riêng vẻ ngoài vừa to vừa hoa lệ, trông có vài phần tương tự tàu Ngọc Trai Đen trong phim điện ảnh kiếp trước mà Trần Duệ từng xem. Càng ngầu hơn là rất nhiều đồ trên thuyền đều là "tự động hóa", chỉ cần thả tinh thạch ma pháp vào là tàu có thể hoạt động được rồi.

Nhưng mà thuyền lớn như vậy mà chỉ có Trần Duệ, thổ nguyên tố quân vương cộng thêm một con trùng biến hình thì quả là không thích hợp.

Moore lấy ánh mắt của một hành gia xem xét con thuyền: "Đây là một tác phẩm tài ba, bất kể là bố cục, kết cấu, thiết bị... đều rất hợp lý, không ít kết cấu có thể nói là xảo diệu, nhất là nó còn trang bị ma tinh pháo đã được cải biến nữa. Phải biết rằng, thuyền bè phổ thông không cách nào chịu nổi xung kích do ma tinh pháp gây ra. Con thuyền này mà không có hành gia có kinh nghiệm hàng hải phong phú thì đừng mong chế tạo thành."

Theo lời Tetema thì con thuyền này do tự tay ông chế tạo. Nhìn không ra lão đầu còn là một nhà hàng hải? Trần Duệ gãi gãi đầu: "Ta không hiểu mấy cái này lắm. Ta chỉ biết tài liệu chính của con thuyền này là ô cương mộc và kim thụy sa. Độ cứng của chúng nó có thể so đọ với trang bị phòng ngự chuẩn truyền kỳ cấp, chí ít về phương diện 'bền chắc' như ngươi nói là không có vấn đề gì."

"Quả là bền chắc." Moore khẽ cười: "Không cho nó một cái tên sao?"

Trần Duệ không tự chủ nghĩ đến hương trà nhà nhàn kia, hơi suy nghĩ một chút rồi nói: "Gọi là thuyền Man Đà La đi, chỉ là... hiện tại chúng ta phải làm thế nào? Khai buồm ấy?"

"Thuyền Man Đà La, cái tên không tệ. Còn về cách để khai thuyền thì... ngươi không cần quan tâm." Trong tay Moore hiện ra một đoàn ánh sáng màu vàng, nhìn kỹ thì ra đó là một nắm cát lấp lãnh lam sắc quang mang. Nắm cát bay khỏi tay Moore, nhanh chóng tràn khắp cả boong tàu.

Sau đó, những hạt cát kia chầm chậm tụ họp thành một nhân hình. Sau khi quang mang tản đi, ba mươi "người cát" lam sắc do sỏi cát hợp thành xuất hiện trước mắt Trần Duệ. Những người cát này có mật độ thân thể cực đại, nhìn qua vô cùng kiên cố, thực lực là cao giai ác ma.

Moore vỗ vỗ tay. Tròng mắt ảm đạm của mấy tên người cát lóe ra ánh sáng trắng, giống như đã được trao tặng linh hồn, chúng bắt đầu bắt tay vào làm việc. Giăng buồm, lái tàu, nhìn xa, chuẩn bị xuất phát, tất cả đều được phần công vô cùng chính xác, giống như một đoàn thủy thủ có kinh nghiệm vô cùng phong phú, phối hợp ăn ý.

Đâu Đâu trợn mắt há mồm nhìn vào mấy tên "thuyền viên" vừa mới xuất hiện này, nửa ngày cũng không ngậm miệng lại được. Trần Duệ cũng hiểu rõ vì sao mà Moore bình tĩnh như thế.

"Những thổ nguyên thể này đều do hải lam sa chế thành, có năng lực đặc thù về phương diện thuyền bè. Kỳ thực, điều này cũng là nhờ lần trước ngươi tặng ta ốc nguyên chi nhưỡng, nếu không ta không làm sao hoàn thành chuyển hóa một cách nhẹ nhàng như thế."

Trần Duệ khẽ cười, làm tư thế mời: "Vậy thì... thuyền trưởng đại nhân, xin hãy bắt đầu hành trình của chúng ta."

Đúng như Moore nói, tất cả người cát có thiên phú đặc thù ở phương diện đi biển này, các loại công việc đều được hoàn thành gọn gàng. Moore còn có cảm ứng nguyên tố đặc biệt, kết hợp với ký ức truyền thừa nữa là có thể khóa định phương hướng có thủy nguyên tố nồng đậm lại, sẽ không bị lạc giữa biển khơi mênh mông. Có vị quân vương và những tên tiểu đệ này ở đây, Trần Duệ chỉ cần an tâm ngủ một giấc say trong khoang thuyền là được rồi.

Đâu Đâu cũng rất hiếu kỳ với biển lớn, vừa mới ra khơi còn đỡ. Tùy theo khoảng cách với bờ ngày càng xa, cảnh chung quanh hiện ra toàn là sóng biển, không hề có một mảnh đất liền nào đập vào mắt, khác hẳn với chuyện đi trên sông. Trùng biến hình dần dần sinh ra một loại sợ hãi, lại thêm không thích ứng nổi đung đưa của thân thuyền, cảm giác rất không thoải mái. Trên khuôn mặt luôn xuất hiện sự thống khổ, ngay cả ăn cũng ít đi.

Trần Duệ giống như không bị say sóng. Hành trình lâu ngày trên biển vô cùng khô khan đối với hắn cũng không tính là cái gì. Khi hắn tu hành trong sân huấn luyện của siêu cấp hệ thống thì ít ra cũng phải thui thủi một thân một mình khoảng trăm ngày. Hiện tại, bên người hắn còn có vị bằng hữu thổ nguyên tố quân vương.

Ký ức truyền thừa, tri thức và lịch duyệt của thổ nguyên tố quân vương vô cùng phong phú. Trò chuyện cùng hắn, Trần Duệ học được không ít điều, có thể nói là được lợi không nhỏ.

Bất tri bất giác, đã ba ngày.

Giữa trưa, Trần Duệ vừa dùng hết bữa trưa, còn đang nói chuyện với Moore trên boong. Người cát có nhiệm vụ nhìn xa vội vàng chạy tới báo cáo với Moore, dường như là đã có tình huống dị thường nào đó phát sinh.

Năng lực học tập của thổ nguyên tố nhân tinh anh vô cùng mạnh mẽ, có thể so nó với việc học chữ viết thông dụng ở ma giới. Nhưng mà người cát còn thuộc về nguyên tố thể cấp thấp, chỉ có thể dùng ngôn ngữ nguyên tố, may là Trần Duệ có phân tích chi nhãn nên có thể nghe hiểu ý trong đó.

Tình huống mà người cát báo cáo là, hắn đã phát hiện ra ba con thuyền ở phía trước.

Trần Duệ từng nghe Moore nói, Tử Vong chi hải ẩn chứa một lượng tư nguyên phong phú khó mà tả nổi, nó mang đến lợi ích vô cùng to lớn. Cho nên, có không ít thương thuyền chẳng quản ngại phong hiểm mà đi lại trên biển. Vốn Lô Bình trấn ở cực nam của Lam Dong lãnh địa là một thành trấn phồn hoa lấy hàng hải làm nghiệp chính. Rất nhiều thương lữ và hải khách tụ tập tới nơi này, họ cũng chính là nguồn huyết mạch kinh tế của Lam Dong.

Nhưng mà ước chừng khoảng một năm trước kia, Lô Bình trấn gặp cảnh ngộ hủy diệt. Tất cả mọi sinh linh bị một thế lực bất minh giết sạch. Lô Bình trấn cũng biến thành một tử trấn không người.

Trần Duệ rất rõ căn nguyên của chuyện này. Ám nguyên tố quân vương Hegel vì khôi phục thương thế của nguyên tố chiến tranh, tìm kiếm ba chỗ hắc ám chi nguyên, lợi dụng một lượng lớn sinh linh hiến tế để tu phục thân thể. Lô Bình trấn chính là hắc ám chi nguyên thứ ba vì thế Hegel tàn nhẫn giết hại tất cả sinh linh. Việc này còn liên lụy tới âm mưu của lãnh chủ Lam Dong và việc đột phá lực lượng ám hệ của một vị thần bí nhân nào đó.

Trải qua tai họa lần đó, Lô Bình trấn gần như không gượng dậy nổi. Sau này, thế lãnh chủ Sumen quy hết tội lỗi cho lãnh chủ trước rồi lại tiêu tốn một lượng lớn tư kim để trọng trấn Lô Bình trấn, giảm thuế má, nâng cao bảo hộ an toàn. Dưới sự dụ hoặc của lợi ích to lớn, Lô Bình trấn bắt đầu chầm chậm khôi phục được nguyên khí. Trên Tử Vong chi hải cũng bắt đầu có thuyền bè đi lại.

"Tiếp tục quan sát!" Moore hạ lệnh: "Thuyền viên ở các vị trí chú ý phòng bị. Pháo thủ vào chỗ, tùy thời chuẩn bị chiến đấu."

Lông mày Trần Duệ hơi nhíu lại: "Là thuyền hải tặc?"

Không chỉ ở địa cầu cũ mà ở thế giới này cũng thế, hải tặc cũng là một nghề phạm tội có từ xưa. Chỉ cần có thuyền bè đi lại thì sẽ có hải tặc tồn tại. Lô Bình trấn gặp tai ương gần như phá hủy những "miếng mồi ngon", hải tặc cũng bị thất nghiệp. Sau này khi Lô Bình trấn phục hồi, hải tặc lại bắt đầu trở lại và lớn mạnh dần lên. Hải tặc ở Tử Vong chi hải nổi danh là hung ác tại ma giới, thủ đoạn thập phần tàn nhẫn, không chỉ đòi tiền mà còn đòi mạng. Bình thường, thuyền bị cướp hầu như không còn người sống.

"Không chắc nhưng vẫn phải phòng bị cho mọi trường hợp có thể xảy ra."

Lúc này, lấy thị lực của Trần Duệ, đã có thể mơ hồ nhìn thấy những điểm đen xa xa ở trên mặt biển. Hắn còn nhạy bén phát hiện trên không trung còn có một con phi cầm đang bay trên một độ cao tương đối.

"Bằng hữu của ta, ngươi đoán đúng rồi." Moore ngẩng đầu nhìn thiên không, hờ hững nói: "Đây là hải thanh thứu biến dị, có năng lực viễn thị đặc thù. Bình thường, bọn hải tặc dùng nó để trinh tra tình huống."

Người cát bắt đầu phát ra đèn tín hiệu ma pháp màu đỏ theo một tiết tấu nhất định. Cái này cũng tương đương với một loại ngôn ngữ thông tấn trên biển ở cự ly xa. Có điều, đối phương dường như không nhìn đến, ba con thuyền xếp thành hình tam giác, nhanh chóng chạy tới bên này.

Trên con thuyền lớn nhất, một tên có làn da màu xanh lam, sau tai có vây cá, trong tay là một cái hiển ảnh ma pháp. Trong hiển ảnh ma pháp đó hiện thị cảnh tượng mà hải thanh thứu nhìn thấy. Hắn hưng phấn quát to: "Các huynh đệ, mau đến xem con thuyền này."

"Từ bé đền giờ chưa được nhìn con thuyền nào nó lại hào hoa như thế."

"Còn lớn hơn cả thuyền Nhện Đen của chúng ta nữa! Trên thuyền nhất định là một con dê béo."

"Thấy không rõ tình huống cụ thể trên thuyền, bị phòng hộ ma pháp che đậy rồi. Nhưng chắc là có rất nhiều hàng hóa và hắc tinh tệ!"

"Nói không chừng còn có nữ nhân xinh đẹp nữa!"

"..."

Một thanh âm bưng lãnh khác vang lên: "Được rồi! Đều chấn chỉnh lại tinh thần cho lão tử, có được loại thuyền này chắc hẳn không phải thương nhân bình thường. Mau phát tín hiệu cho thuyền Thiết Câu và thuyền Huyết Nguyệt để khởi động thủy hệ ma pháp, nhanh chóng tiến về phía trước! Đợi lát nữa phải làm cho sạch sẽ, nơi này đã tiếp cận khu vực của Hải Yêu. Hắc, vừa lúc để các nàng đi đổ vỏ dùm. Nếu như lần này thu hoạch mãn ý, ta sẽ mang các ngươi đi Ám Nguyệt, Lam Dong vui đùa một phen!"

Kẻ lên tiếng là một đại ác ma có tướng mạo hung ác, trên mặt hắn còn có một vết sẹo trông vô cùng hung tợn, trên thân là khải giáp ám ngân sắc. Hắn vừa nói xong thì tất cả hải tặc đều hoan hô.

"Tuân mệnh! Jose thuyền trưởng!"

Ba thuyền hải tặc nhanh chóng chạy qua. Vừa lúc đó, con thuyền "dê béo" đột nhiên phát ra quang mang lóng lánh cường liệt. Một đạo quang trụ bạch sắc phun ra, bắn thẳng đến trước thuyền Thiết Câu. Thiết Câu còn chưa kịp mở ma pháp phòng hộ thì đã bị bắn trúng.

Cả chiếc thuyền bị năng lượng đáng sợ xé rách, uy lực bắn ra bốn phương tám hướng, bất kể là hải tặc hay là thiết bị đều bị tan biến vào hư vô.

Bọn hải tặc trên thuyền Nhện Đen và thuyền Huyết Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn vào vị trí mà thuyền Thiết Câu vừa ở. Một con thuyền lớn như vậy mà đã tan biến vô tung, chỉ còn một số cực ít hải tặc may mắn nhảy xuống biển là thoát nạn. Chúng đang liều mạng bơi về thuyền đồng bọn.

Ma tinh pháo!

Trên thuyền không ngờ lại có ma tinh pháo!

Loại uy lực này!

Loại tầm bắn này!

Quả là con mẹ nó chưa bao giờ nghe qua! Cho dù là ma tinh pháo trang bị cho cứ điểm quân sự cũng không khủng bố đến độ này!

Móa, đây là dê béo hay là cự long đây?

Thuyền trưởng đại ác ma Jose kia phản ứng nhanh chóng, quát to: "Nhanh giảm tốc độ, lập tức khai mở ma pháp phòng hộ!"

Một lúc sau, chiến thuyền "quân hạm" kia quay ngang thân tàu, một đạo bạch quang lại phun ra lần nữa. Mục tiêu của đạo bạch quang lần này là thuyền Nhện Đen. Có vết xe đổ của thuyền Thiết Câu, Nhện Đen đã sớm khai mở một ma pháp hòng hộ thủy hệ mà xanh lam, đồng thời vô cùng có kinh nghiệm lợi dụng thủy hệ ma pháp bơm động lực để thuyền gia tốc di chuyển, tránh bị đối phương khóa mục tiêu.

Loại né tránh này không ngờ lại có hiệu quả, bạch quang bắn ra lần này không trúng mục tiêu. Nhưng bạch quang vẫn theo quán tính vô cùng kinh người mà bắn đi. Nó giống như một thanh cự kiếm chém ngang mặt biển, chém vào thuyền Huyết Nguyệt chưa kịp lẩn tránh.

Phòng hộ ma pháp trên Huyết Nguyệt chỉ duy trì một lúc liền sụp đổ. Sau đó, một màn thuyền Thiết Câu lại tái diễn.

Lần này, do có lực lượng phòng hộ tráo triệt tiêu nên uy lực đã giảm yếu không ít, chỉ lột bỏ một nửa thuyền Huyết Nguyệt. Nhưng mà ở trên mặt biển rộng mênh mông này thì như thế vẫn là đả kích trí mạng. Bọn hải tặc chỉ có thể trơ mắt nhìn một nửa tàn tạ còn lại của con thuyền dần dần chìm vào trong đáy biển. Chúng dồn dập nhảy xuống biển, có mấy tên có ma pháp còn có thể miễn cưỡng trôi nổi hoặc đứng trên mặt nước.

Trong thời gian ngắn ngủn, hai con thuyền cứ thế mà tan thành tro bụi, duy chỉ còn mỗi Nhện Đen là còn sống. Thuyền trưởng Jose nhìn cảnh tượng trước mắt mà sợ vã mồ hôi hột.

Những tên hải tặc này không phải là chưa từng chiến đấu bao giờ, thậm chí chiến lực cá nhân của chúng còn khá là hung hãn. Nhưng mà cái loại chiến đấu còn chưa kịp thấy mặt của địch nhân mà đã bị đánh chết thế này thì là lần đầu chúng gặp phải. Dưới uy lực khủng bố của ma tinh pháo, đấu chí, sĩ khí gì đó đều xách dép chạy mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

Ma pháp phòng ngự của Nhện Đen tuy vượt qua Huyết Nguyệt và Thiết Câu nhưng đồng dạng cũng không ngăn cản được lực lượng đáng sợ của ma tinh pháo. Nếu như đối phương lại bắn ra phát thứ ba thì Nhện Đen cũng chỉ còn nước đi theo hai con thuyền kia, tan thành tro bụi mà thôi.

Một khi mất thuyền, mặc dù có thể may mắn đào tẩu nhưng mà nhìn mặt biển rộng lớn mênh mông thế này thì chờ đợi bọn chúng cũng chỉ có cái chết mà thôi.

"Nhanh! Đổi đầu thuyền, chạy mau!" Jose gần như là cuồng loạn rống lên. Bọn hải tặc cũng không cần hắn đốc thúc, đã luống cuống thay đổi đầu thuyền để chạy trốn.

Trần Duệ sớm biết được những sự tích hung tàn của bọn hải tặc này cho nên không hề có tâm thương xót gì hết. Ngược lại, hắn chỉ kinh ngạc về uy lực của ma tinh pháo sau khi đã được cải biến.

"Moore, ma tinh pháo hiện tại còn đang trong thời gian cooldown, chúng ta dứt khoát truy đuổi mấy tên khốn kia để tiêu trừ tận gốc, miễn cho chúng lại đi gây hại khắp nơi. Và cũng phải bắt sống thuyền trưởng để hỏi tình hình của Tử Vong chi hải."

Moore gật gật đầu, hạ lệnh cho người cát khống chế thuyền Man Đà La đuổi theo thuyền Nhện Đen. Rất nhanh, cự ly giữa hai thuyền ngày một gần hơn.

Loại tình hình này khiến cho lũ hải tặc không có chút tố chất quân sự nào hoảng loạn.

"Không hay! Địch nhân đuổi theo! Thuyền trưởng!"

"Làm sao bây giờ!"

"Cho dù không đuổi gần thì loại ma tinh pháo này chỉ cần bắn phát nữa là chúng ta sẽ chết hết!"

"Im hết cho lão tử!" Đại ác ma Jose rút ra một thanh đao dài, nghiến răng nghiến lợi thét lên: "Chạy tới khu vực Hải Yêu! Những tên khốn khiếp kia đã muốn cắn chặt không tha thì chúng ta chỉ có thể đồng quy vu tận!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio