Câu nói đầu tiên của Ailuxier khiến Trần Duệ hơi kinh hãi, nhân loại nắm giữ thế giới tương lai?
Xem tình hình hiện tại thì hắn có lẽ sẽ nắm giữ ma giới trong tương lai, còn về thế giới loài người, nếu trò chơi ma pháp được mở rộng cũng không phải không thể khống chế. Sắp tới, ma giới và nhân loại có thể xảy ra chiến tranh, hắn cũng có dự định sắp xếp một chút, chẳng lẽ tất cả đều bị Ailuxier "đoán được" rồi?
Còn nữa, Lola không ngờ lại là "ánh sáng hy vọng" của nguyên tố nhân, những lời này rốt cục là có ý gì?
Mang theo niềm nghi hoặc khôn cùng, Trần Duệ và Lola đi vào căn nhà tranh.
Không khác lắm so với trong tưởng tượng, trong căn lều nhỏ có một không gian khác, rộng rãi sáng ngời. Chỉ có điều, bộ dáng của Ailuxier lại khác biệt hoàn toàn với ý nghĩ của hai người.
Trần Duệ từng nhìn thấy rất nhiều tinh linh, kể cả tinh linh tại ma giới, không có ai mà không phải là tuấn nam mỹ nữ nhưng vị tiên tri truyền kỳ trước mắt này lại phá vỡ nhận thức vốn có của hắn.
Dáng người tinh linh này không thon thả mà lại mập mạp, bộ hắc bào trên người bị mỡ thịt căng tròn một cục, gần như đã không thể nhìn đâu ra tỉ lệ thân thể nữa. Càng đáng sợ hơn là nửa mặt bên trái của hắn còn lưu lại chút đặc điểm của tộc Tinh Linh, mặt mũi trông hơi hơi tuấn tú nhưng nửa mặt phải lại có làn da đỏ lừ trông như quái vật, nhất là con mắt màu u lam xanh biếc khiến người ta không rét mà run. Móng tay của hắn rất dài đang nắm một cây quyền trượng bằng thân cây khô quắt, toàn thân còn tỏa ra một thứ mùi mục nát khó ngửi.
Chủng tộc: không cách nào phán đoán!
Tổng hợp thực lực: không cách nào phán đoán!
"Không cách nào phán đoán" chỉ đại biểu cho một chuyện, tiên tri tinh linh quái dị này là bán thần!
Chẳng trách sao mà ngay cả đệ nhất cường giả Greenspan của tộc Tinh Linh năm đó cũng phải tôn xưng một tiếng "lão sư". Khảo nghiệm vừa rồi trong U Lâm nhất định là nhờ lực lượng quốc độ của Ailuxier.
Trần Duệ không dám thất lễ, vội vàng cùng Lola khom người: "Bái kiến Ailuxier đại nhân."
"Không cần đa lễ, hai vị, mời ngồi." Thanh âm Ailuxier khàn khàn không lưu loát nhưng nghe vào tai lại cho người ta cảm giác bình an.
Trần Duệ và Lola cùng ngồi xuống. Ailuxier nói: "Ta xin giới thiệu trước, kẻ được gọi là 'tiên tri' như ta đây quả thực có chút năng lực đặc thù, có thể tìm tòi được một ít quỹ tích chủ yếu của vận mệnh. Nói là biết trước nhưng sự thay đổi trong đó quá lớn, vì thế biết trước lại trở thành chuyện xấu. Hơn nữa ta chỉ có thể tiên đoán nhưng không thể giải đáp, ngoại trừ... sau khi tiên đoán đã ứng nghiệm."
Chỉ có thể tiên đoán mà không giải đáp được? Vấn đề chất đầy bụng Trần Duệ bị ép trở về. Lola mở miệng hỏi: "Ailuxier đại nhân, có thể tiên đoán cho tương lai của chúng ta hay không?"
"Ta vừa nói rồi đó thôi, ánh sáng hy vọng của nguyên tốt nhân! Hy vọng có thể thành sự thật hay không còn phải xem dòng chảy vận mệnh và sự cố gắng của ngươi. Muốn thay đổi tương lai thế giới cũng có thể cơ mà!"
"Vậy thì làm sao mới có thể thay đổi tương lai?" Trần Duệ thử hỏi ngược lại một câu: "Có thể vạch phương hướng ra cho ta không?"
"Ta nghĩ, trong lòng ngươi đã có đáp án rồi." Con mắt trái của Ailuxier tỏa ra ánh sáng trí tuệ: "Có từ lâu rồi!"
"Loại cảm giác này sao giống đang đi nghe thầy bói phán thế nhỉ?" Trần Duệ nhún vai nhưng quả thực trong lòng hắn đã có đáp án, giống hệt như lời Ailuxier nói, đã có từ lâu.
Lola nhìn Trần Duệ một cái, thông minh chuyển đề tài: "Ailuxier đại nhân, chúng ta có thể hỏi vấn đề khác không?"
"Gọi ra lão sư đi, con của Greenspan và Meiliya, đứa trẻ có được Lục Nguyên Tố quốc độ." Ailuxier nhìn Lola, nửa bên mặt trái toát ra vẻ hiền từ. "Con mang trong mình áng sáng hy vọng nhưng cũng sẽ phải gặp nhiều vấp váp khó khăn. May là con không cô độc, người yêu của con cũng như thế. Cho nên, cứ nhìn thẳng phía trước, tiếp tục bước đi, đây là con đường của con, cũng là con đường của các con."
"Con đã hiểu, lão sư." Lola trộm liếc Trần Duệ một cái, ánh mắt tràn đầy sự vui sướng.
"Còn ngươi... Arthur điện hạ... tạm xưng hô như vậy với ngươi đi. Nghi vấn trong lòng ngươi, ta sẽ trả lời một ít." Ánh mắt của Ailuxier chuyển qua Trần Duệ. "Ngươi có một truyền thừa đặc thù mà ta không thể dùng ngôn ngữ nào miêu tả nổi. Thật ra ta không đoán được tương lai của ngươi, thậm chí còn không thể cảm giác cả quá khứ của ngươi nữa. Sở dĩ vừa rồi ta nói như vậy là vì ta tiên đoán được tương lai của thế giới này chứ không phải của ngươi. Nói cách khác, ngươi đến đây đã cho ta một đáp án càng chính xác hơn thôi."
Trái tim của Trần Duệ không khỏi đập thình thịch. Truyền thừa đặc thù? Tương lai không thể nào phán đoán? Đây là chỉ tới bí mật xuyên việt hay siêu cấp hệ thống nhỉ? Xem ra thiên phú của lão tiên tri này thật đáng sợ, không ngờ còn cảm nhận đến độ này!
"Không cần khẩn trương, mỗi người đều có bí mật của mình. Với vốn thực lực bây giờ của ngươi, ta không thể nào nhìn thấu được bí mật ngươi cất giữ." Ailuxier cảm nhận được biến hóa trong lòng Trần Duệ, liền lắc đầu nói: "Đổi chủ đề đi, tỷ như... trò trơi ma pháp kia. Đây là lĩnh vực tiên phong rất hay, cho dù ngươi có thể thay đổi cái gì hay không thì đây vẫn là dấu ấn lịch sử. Ta đã mua trò trơi ma pháp về thử xem rồi cảm nhận được hơi thở của thế giới luyện kim trong nó. Chắc ngươi đã có được một bộ phận truyền thừa của luyện kim văn minh, như vậy ngươi có biết về chủ vị diện và tiểu thế giới không?"
Trần Duệ gật đầu. Ailuxier nói tiếp: "Thế giới luyện kim là một trong số rất nhiều các tiểu thế giới và cũng không phải tiểu thế giới duy nhất có sinh mệnh trí tuệ. Tỷ như văn minh Vu tế, thân thể hiện tại của ta có một nửa là Đại tế ti của người Vu tế. Văn minh Vu tế đã bị Thâm Uyên đáng sợ kia hủy diệt, chỉ có rất ít người trốn thoát được. Vị Đại tế ti kia chính là một trong số đó, hắn may mắn trốn được tới nơi từng là chủ vị diện có chư thần hàng lâm... Hắn gặp ta, trong lúc sắp tử vong đã lựa chọn dung hợp với nhau. Ta vốn chỉ có chút thiên phú đặc thù về tinh thần nhưng lại thêm năng lực của người vu tế ảnh hưởng cho nên mới đoạt được khả năng cao hơn... Đây là nguyên nhân chân chính khiến ta trở thành 'tiên tri truyền kỳ'."
Trần Duệ và Lola chợt hiểu ra. Ailuxier lại thở dài một hơi. "Muốn nhìn trộm hoặc thay đổi vận mệnh đều phải trả giá rất nhiều. Hiện tại, ta và lực lượng của ta đã không cách nào rời khỏi U Lâm này, hơn nữa, mỗi lần tiên đoán, tính mạng của ta cũng trở nên suy yếu hơn. Đến hiện tại, nó đã sắp đặt tới điểm cuối rồi."
Trần Duệ im lặng không nói. Ailuxier lại có vẻ rất bình tĩnh. "Cả đời ta luôn có ý đồ vận dụng lực lượng để khống chế vận mệnh nhưng cho tới giờ ta mới hiểu, cho dù có thể đoán trước tương lai nhưng cũng chưa chắc thay đổi nổi nó. Mỗi lần ngươi ngấp nghé quỹ tích vận mệnh thật ra nó cũng đang nhìn ngươi. Có lẽ, chẳng cần phải đoán biết gì đâu... chỉ cần hiểu rõ được chính bản thân, vượt lên chính mình mới chính thức là cách nắm bắt vận mệnh."
Lời nói này khiến Trần Duệ nhớ tới một câu nói kinh điển trong phim. "Mỗi lần bạn nhìn vào tương lai nó đều thay đổi vì bạn, cũng bởi thế mà những thứ khác đều biến hóa hết." (Next )
Cho dù ngươi giải được "nội dung vở kịch" thì sao chứ, có thể làm một số điều chỉnh nhưng có nhiều thứ thay đổi sẽ dẫn tới phản ứng hồ điệp, khiến "kịch bản" xảy ra biến hóa liên tiếp. Nói theo một cách nào đó thì biết trước có thể mang lại không ít lợi ích nhưng loại "mưu lợi" này đồng thời cũng tạo thành nhiều chuyện xấu. Thế thì chẳng thà cứ giữ chặt tín niệm, bước đi trên chính con đường của mình, mặc dù không bằng phẳng nhưng có thể từ từ vững bước đi tiếp về phía trước.
Trần Duệ mơ hồ hiểu ra, vì sao vị tiên tri truyền kỳ này lại "chỉ tiên đoán, không giải đáp". Phương diện tâm tình của hắn dường như cũng thu được chút biến hóa.
"Được rồi, khó có dịp các ngươi tới đây một chuyến, nghe lão già ta giả thần giả quỷ cả ngửa ngày..." Ailuxier nở nụ cười tươi: "Tiểu tử Feinuoya kia chắc từng rỉ tai các ngươi rằng đến chỗ ta sẽ được tặng quà đúng không? Chỗ này có một chồng bài, mỗi người các ngươi hãy rút một tấm đi. Ta cần nhắc trước, nếu có thể rút được lá bài chủ thì có thể trực tiếp đi tìm bảo vật, đẳng cấp bài càng cao, bảo vật càng tốt. Nhưng mà nếu chẳng may bốc phải lá bài dỏm, nhất định phải đi hoàn thành một nhiệm vụ thì mới nhận được tiền thù lao tương ứng. Các ngươi có thể lựa chọn không rút, trực tiếp vứt tư cách nhận quà rồi rời khỏi đây."
Nói xong, trước mặt Trần Duệ và Lola xuất hiện một chồng bài. Mặt bài vô cùng quen thuộc với Trần Duệ, chính là những lá bài cổ ma pháp để chơi "Đối Quyết Số Mệnh". Chỉ có điều, Ailuxier lấy ra như thế này hiển nhiên không phải vì muốn bàn luận với hắn mà muốn hắn rút thưởng.
Lá bài tự động bay lên, lơ lửng trên không trung, sau đó đồ án phía sau nó trở nên mông lung.
Đã tới rồi khẳng định không thể tay trắng ra về, Trần Duệ liếc nhìn Lola một cái. Lola nở nụ cười động lòng người, duỗi ngón tay nhỏ nhắn điểm về phía một lá bài phía trước.
Lá bài kia lập tức sáng lên rồi xoay mình trở lại.
Mặt bài có một vị nữ tử xinh đẹp mặc trường bào mà trắng, trên đầu còn đeo vương miện.
Quân bài gần với quân bài chúa "Hoàng Kim Đế Vương" nhất, tên của nó là "Bạch Y Vương Hậu".
Ailuxier gật đầu, "Bạch Y Vương Hậu" rơi vào tay Lola lập tức biến thành một đoàn ánh sáng màu lục. Ánh sáng kia dần biến thành một vương miện tinh mỹ.
"Nó là của con."
Mắt Lola sáng rực lên, nàng cảm nhận được rõ ràng lực lượng của vương miện này, chính là lực lượng của sáu loại nguyên tố. Đây không phải lực lượng bình thường mà là lực lượng căn nguyên.
Căn nguyên của sáu loại nguyên tố này hoàn mỹ kết hợp tại một chỗ, chỉ là loại phương thức tổ hợp này có thể cho nàng chỉ dẫn to lớn, thậm chí có thể đột phá bình cảnh trước mắt, tiến vào bán thần!
Là một chế khí tông sư, Trần Duệ vừa liếc mắt đã nhận ra phẩm chất của chiếc vương miện kia. Hắn kinh ngạc không thôi, là thần khí, một thần khí rất cường đại!
Phẩm giai của nó thậm chí còn có thể vượt qua cả vũ khí bí mật của hắn, tháp Huy Hoàng.
Một vũ khí vượt cả tháp Huy Hoàng lại được Ailuxier tặng cho Lola!
"Ailuxier đại nhân! Thần khí này..."
"Vương miện Nguyên Tố Nữ Thần." Ailuxier nhẹ nhàng giơ cây mộc trượng lên: "Nó đã tìm được chủ nhân thích hợp rồi. Lola, con phải nhớ kỹ, một khi đã tiếp nhận lực lượng cũng là lúc vận mệnh ban cho con trách nhiệm."
"Con biết rồi, lão sư. Con sẽ đi con đường mình lựa chọn, mặc kệ phía trước có cái gì đi nữa." Lola không hề giả ngu như mọi khi, nàng nghiêm túc nói: "Một người bạn thân của con từng nói, cho dù bản thân ta đang chiến đấu một mình nhưng trái tim ta sẽ không chiến đấu một mình. Đây là vận may cũng là hạnh phúc của con, và nó càng là nguồn suối sức mạnh lớn nhất khiến con vượt qua mọi vật cản!"
Đôi mắt tím của tiên nữ long tiểu thư đã thể hiện tất cả, tự tin, cơ trí, dũng cảm, kiên định, kiên nhẫn, đây mới thực sự là Lola.
"Ta nghĩ ta từng nói rất chuẩn một câu, vẻ đẹp của nàng luôn khiến ta xiêu lòng, Lola tiểu thư thân yêu của ta." Trần Duệ nhìn Lola, không hề che dấu yêu thương trong ánh mắt.
"Gì cơ?" Tiên nữ long tiểu thư vừa cảm thấy ngọt ngào vừa hưng phấn nhưng lại giả bộ không nghe rõ, chỉ mong hắn lập lại lần nữa.
Ailuxier lạnh nhạt nói: "Mang nó đi gặp chưởng khống giả của nguyên tố, ngươi sẽ thu được chỗ tốt bất ngờ."
Chưởng khống giả của nguyên tố?
Nguyên tố quân vương?
Trần Duệ âm thần gật đầu, tay càng nắm chặt lấy tay Lola hơn. "Chia cho ta vận may đi, nữ sĩ ta yêu..."
Nói rồi, bàn tay nắm tay Lola kia chỉ về phía các lá bài.
Bàn tay đã từng chạm vào búp tay như hoa như ngọc của Lola thì ít ra cũng phải thơm lây chút, không ra "Hoàng Kim Đế Vương", "Hắc Ám Quân Vương"... thì chí ít phải là "Bạch Y Vương Hậu" hoặc "Mị Ảnh Ma Phi" mới coi được.
Lá bài sáng lên rồi quay mặt về phía Trần Duệ.
Biểu tình trên mặt hắn lập tức trở nên đặc sắc.
Trên mặt bài... là một đống đầu gỗ.
Không còn cái gì khác, chỉ có một đống đầu gỗ.
Lá bài tài nguyên "Bó Củi", hơn nữa còn là đẳng cấp thấp nhất.
Điều này khiến cho ai đó có xúc động muốn tự băm tay mình ra.