CHƯƠNG
Ngô Sở Vũ khí chất quyến rũ, ngũ quan tinh xảo, mặc một cái đầm ngắn ôm thân màu tím nhạt, dáng người đẹp đẽ duyên dáng.
Toàn thân cô ta từ trên xuống dưới, áo đầm, giày cao gót, dây chuyền, nhẫn, túi xách, đồng hồ, tất cả đều là thương hiệu cao cấp, tùy tiện chỉ đại một món cũng là thương hiệu nổi tiếng, ngay cả nước hoa cũng là của Chanel.
Mặc dù Trương Uyển Du xinh đẹp hơn cô ta, nhưng cách ăn diện đã khiến cho nội tâm cô ta hình thành một cảm giác ưu việt.
“Uyển Du, bây giờ cô cũng là danh gia trong giới trang sức ở thành phố Thanh Vân rồi, con đường tương lai rộng mở, hơn nữa cô còn là thiên kim của nhà họ Trương. Nhiều lúc đi ra ngoài cũng nên để ý hình tượng thân phận của bản thân, đừng có ăn mặc quá sơ sài, sẽ khiến cho người khác chê cười đó.” Ngô Sở Vũ cười nói, ngắm nghía cái túi Chanel của mình.
“Tôi nhớ đã từng gặp cô cả nhà họ Trương một lần, chị cả Trương Tử Ngưng của cô rất có khí phái, bất luận là ăn diện cái gì cũng đều sang hơn cô.” Ngô Sở Vũ bổ sung nói.
“Sở Vũ nói rất đúng, Uyển Du, phương diện này cháu nên học hỏi ở Sở Vũ nhiều hơn đi, chú ý hình tượng bản thân một chút, đừng chỉ biết vùi đầu nghiên cứu thiết kế đá quý.” Trương Lệ nghiêm túc nói.
Mặt của Trương Uyển Du đỏ ửng lên, rất không tự nhiên.
Cô đương nhiên cũng biết trình độ ăn diện của những người này rất cao, mà trình độ của bản thân chỉ thuộc loại trung quy tầm thường, phong cách thì nghiêng về đồ công sở, bản thân cũng không có nghiên cứu bất kỳ loại thương hiệu xa xỉ nào.
Tóm lại, so sánh với những người này, khiến cô có cảm giác mình không phải người cùng một thế giới….
“Uyển Du, hình như tôi nghe nói nhà họ Trương đã kén một người ở rể cho cô, bình thường anh ta không lo việc ăn mặc của cô sao? Cũng không giúp cô mua đồ hiệu, túi xách à?” Ngô Sở Vũ giống như tò mò hỏi, nhưng ánh mắt lại chứa ý đùa bỡn.
Thần sắc Trương Uyển Du có chút không được tự nhiên, nói: “Tôi và anh ấy trước giờ chưa từng hỏi đến kinh tế của đối phương.”
“Hả? Còn có đàn ông kiểu này sao, chậc chậc.” Ngô Sở Vũ chậc chậc kinh ngạc: “Có người vợ xinh đẹp như vậy mà không biết chi tiền mua đồ ăn diện cho vợ, ngay cả một món đồ sang trọng mà cũng không nỡ mua cho vợ thì thật là không có lương tâm. Tôi nói nè, loại đàn ông như vậy không đá ra khỏi cửa đi, còn giữ lại để đón Tết à?”
“Phụ nữ là phải biết hưởng thụ cuộc sống.” Ngô Sở Vũ cảm giác ưu việt mà nói: “Uyển Du, cô xem tôi và cô đều có xuất thân từ gia đình thế gia hạng hai, nhưng mà tôi thì biết hưởng thụ, không có việc gì làm thì đi du lịch Châu Âu một chuyến, mua mấy món đồ xa xỉ, thưởng thức phong cảnh. Qua một khoảng thời gian nữa tôi còn dự tính đi nghỉ mát ở Sydney, Úc để thư giãn tâm trạng, dù sao thì tiền cứ để cho đàn ông đi kiếm là được rồi.”
“Sở Vũ à, đừng nói nữa, cái này là quyết định sai lầm trước đây của ông cụ nhà họ Trương của bác, vì vậy đã hại Uyển Du. Kén cho Uyển Du một tên đàn ông phế vật, không được bản lĩnh gì, nghe nói chỉ biết ở trong nhà thôi, Uyển Du còn không cho cậu ta vào phòng nữa, để thằng đàn ông vô dụng đó ngủ riêng một phòng.” Trương Lệ mỉa mai nói, hoàn toàn không chút để ý đến Lâm Tinh Vũ đang ngồi bên cạnh.
“Nói là vợ chồng, thực tế Uyển Du vẫn còn là đại khuê nữ đó. Tên vô dụng kia chỉ là vật trang trí mà thôi.” Trương Lệ hăng say nói.
“Hóa ra là như vậy.” Dáng vẻ Ngô Sở Vũ bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy thì Uyển Du đúng thật là rất đáng tiếc, điều kiện xuất thân tốt như vậy, còn có trình độ thiết kế đá quý cao thế kia, mà lại kén trúng loại đàn ông phế vật. . .”
“Bỏ đi, mọi người đừng bàn về người đàn ông phế vật kia nữa, nghe thôi mà tôi đã muốn nổi nóng rồi, có người vợ xinh đẹp như Uyển Du vậy mà còn không biết quý trọng, đúng là cái đồ phế vật.” Tần Phi cũng làm bộ làm tịch nói.
“Ừm, mọi người cùng nhau uống một ly đi, đừng có bàn đến cái tên phế vật đó nữa, thật phá hỏng tâm trạng.” Vương Tử Văn mỉm cười nói, xua tay thị ý.