CHƯƠNG
Vương Tử Văn mỉm cười, rất có phong độ nói: “Xin lỗi, Uyển Du. Là anh thất lễ, không để ý đến cảm nhận của em. Lần này cũng là lần đầu anh nhìn thấy Lâm Tinh Vũ ngoài đời, thấy giận quá, muốn bất bình thay em thôi!”
“Đúng vậy, Uyển Du, anh Vương cũng chỉ là bất bình thay cho cô mà thôi, đi theo loại phế vật này phải chịu bao nhiêu ấm ức.” Tần Phi hùa theo nói.
“Nè, Uyển Du, nếu đổi lại tôi là cô, tôi đã sớm đá loại đàn ông này ra khỏi cửa rồi, ở đó mà còn giữ anh ta lại làm trợ lý để ăn bám nữa chứ?” Ngô Sở Vũ khinh thường nói: “Cô xem đi, trên người cô có một món đồ sang trọng nào không? Trang sức đá quý cái gì cũng không có, tôi thấy nhẫn kết hôn cũng không đeo, ấm ức biết bao nhiêu chứ?”
“Đúng là chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta giận tím người mà, Lâm Tinh Vũ này thật đúng là sự sỉ nhục của đàn ông chúng ta!” Thẩm Hạo tràn đầy oai phong nói: “Uyển Du, nếu như cô muốn đá anh ta ra khỏi cửa, chỉ một câu thôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết anh ta, bảo đảm khiến cho anh ta không dám nói một câu nào, cũng không dám giở thói mè nheo với nhà họ Trương, ngoan ngoãn cút đi ra chỗ khác!”
“Mọi người đừng nói nữa, đây là chuyện riêng của tôi.” Sắc mặt Trương Uyển Du rất khó coi, nói.
“Các người đừng nói nữa, đây là chuyện trong nhà của Uyển Du.” Vương Tử Văn tràn đầy phong độ, mỉm cười nhìn Trương Uyển Du: “Uyển Du, nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho anh, tin anh đi, Vương Tử Văn anh ở trong thành phố Thanh Vân cũng có chút năng lực đó.”
Nói xong, Vương Tử Văn búng tay.
“Tần Phi, đi đến phòng đựng đồ chuyên dụng của tôi, lấy quà tôi đã chuẩn bị cho Uyển Du ra đây.”
Tần Phi lập tức chạy qua bên kia xách vài cái túi tinh xảo, mang đến đặt lên trên mặt bàn thuỷ tinh.
Bên trên mặt của mấy cái túi và hộp nhỏ này đều có in logo của thương hiệu sang trọng hàng đầu thế giới.
Mấy thứ này tuyệt đối có thể khiến cho một số cô gái trở nên cuồng nhiệt.
Vương Tử Văn khép nép tươi cười, nhìn về phía Trương Uyển Du, nói: “Uyển Du, tất cả những thứ này đều là một chút tấm lòng của anh, để anh giới thiệu cho em từng món.”
Vương Tử Văn mỉm cười nhìn Trương Uyển Du, chỉnh lại ống tay áo một chút, bắt đầu cầm hộp quà tinh xảo trên bàn lên.
Anh ta cũng là đặc biệt muốn cố ý khoe cái đồng hồ mình đang đeo trên cổ tay, đây là một chiếc đồng hồ đắt tiền từ series sản phẩm truyền thống của hãng Vacheron Constantin, với giá hơn tỷ.
“Uyển Du, đây là chiếc túi kiểu nữ mà anh khá thích, lúc đầu mua về anh cứ hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được một cô gái xinh đẹp ưu nhã, để anh có thể tặng chiếc túi này cho cô ấy.” Dáng vẻ Vương Tử Văn phong độ ngời ngời, chậm rãi mở hộp quà ra.
Bên trong chiếc hộp quà tinh tế là một chiếc túi xách kiểu nữ hiệu LV, trông rất cổ điển, nhưng cũng không bị cổ lỗ sỉ, công nghệ chế tác các đường nét hoa văn nhỏ nhìn vô cùng tinh xảo.
Vương Tử Văn mỉm cười, gương mặt đắc ý liếc nhìn Lâm Tinh Vũ một cái.
“Uyển Du, anh rất thích thương hiệu Louis Vuitton này là vì một sự tích của nó.” Ngữ khí Vương Tử Văn chậm lại, phô trương nói: “Vào thế kỉ trước, một lần trong quá trình trục vớt đống đổ nát của Titanic, người ta vớt lên được một chiếc vali bằng da đã chìm dưới đáy biển hơn một trăm năm, thế nhưng lại không có bất kỳ hư hỏng nào.”
“Thương hiệu của chiếc vali da đó là Louis Vuitton.” Vương Tử Văn chậm rãi nói, nhìn sang Trương Uyển Du: “Anh tặng nó cho em, là hy vọng quan hệ tình cảm của chúng ta trong tương lai cũng sẽ vĩnh hằng như thế, hơn một trăm năm cũng không thay đổi.”
Nghe Vương Tử Văn nói như vậy, sắc mặt của Trương Uyển Du rất không được tự nhiên, nói: “Món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận. . .”
“Không không không. . .” Vương Tử Văn xua tay nói, vẻ mặt tràn đầy thành ý: “Anh đã nói rồi, anh sưu tầm số quà này là vì muốn tặng cho một cô gái xinh đẹp ưu nhã, hơn nữa phải là người được anh công nhận, mà em, chính là người đó.”
“Đối với anh mà nói, ý nghĩa của chúng không thể dùng tiền bạc để đánh giá. Nếu bàn về tiền thì mấy thứ này đối với anh, không quý giá chút nào.” Vương Tử Văn chậm rãi nói: “Ý nghĩa của chúng nó, chính là anh có thể mang tặng cho người thích hợp.”