CHƯƠNG
“Anh Vương, đây là chuyện của tôi, tôi cảm thấy anh không cần quá miễn cưỡng đâu.” Trương Uyển Du nghiêm túc nói, lời nói đã có phần không khách khí.
Mọi người có mặt đều cảm thấy khó tin và không thể hiểu tại sao Trương Uyển Du lại vì một tên rác rưởi Lâm Tinh Vũ mà đi đắc tội với Vương Tử Văn, người luôn tìm mọi cách lấy lòng cô, rất chân thành, còn rất ưu tú nữa!
Hơn nữa, đứng sau Vương Tử Văn còn là gia tộc họ Vương giàu có bậc nhất thành phố Thanh Vân nữa?
Lẽ nào Trương Uyển Du bằng lòng bỏ lỡ cơ hội bước chân vào nhà họ Vương cũng phải sống chết đi theo tên rác rưởi Lâm Tinh Vũ kia?
“Uyển Du, cháu thật xằng bậy!” Thấy bầu không khí trở nên lúng túng, Trương Lệ lập tức đứng lên mắng, hận không thể rèn sắt thành thép: “Cô hai cho cháu cơ hội tốt để mở rộng mạng lưới quan hệ, cháu không những cho cô chút mặt mũi mà còn để cậu Vương mất mặt hả?”
“Tên rác rưởi Lâm Tinh Vũ kia nói gì cháu cũng nghe sao? Cháu nghe cậu ta hay là nghe cô hai đây? Cháu không tôn trọng cô hai nữa hả?” Trương Lệ uy nghiêm nói.
“Cô hai, cháu không có ý không tôn trọng cô, cháu…” Trương Uyển Du khó xử, không biết nên nói gì đây.
Nếu là trước đây, cô có thể đã nghe lời cô hai, nhận quà của Vương Tử Văn, làm bạn bè cũng không sao.
Nhưng gần đây cô và Lâm Tinh Vũ từng cùng nhau thiết kế Thế giới chi vương, sau khi cùng nhau trải qua một vài chuyện, cho dù cô không xác định được thân phận của Lâm Tinh Vũ, nhưng cô cũng không muốn Lâm Tinh Vũ khó xử, bởi vì dù sao anh vẫn là chồng của cô.
“Được lắm Lâm Tinh Vũ! Cậu đúng là tên ăn bám rất giỏi!” Trương Lệ mắng Lâm Tinh Vũ: “Không tiền, không có bản lĩnh mà vẫn có thể dỗ được Uyển Du. Tôi không biết cậu đã chuốt bùa mê thuốc lú gì cho nó, cái tên âm hiểm này, sớm muộn gì tôi cũng tống cổ cậu ra khỏi cửa nhà họ Trương.”
Nói xong, Trương Lệ lại nhìn Trương Uyển Du, nghiêm mặt nói: “Uyển Du, cô thay mặt cháu nhận quà của Tử Văn, cô sẽ đưa nó cho ba mẹ cháu, quà của nhà họ Vương, từ trước đến nay chưa ai dám từ chối.”
“Chuyện này…” Sắc mặt Trương Uyển Du trở nên khó coi.
“Cô sẽ nói với ba mẹ cháu chuyện hôm nay, cô cảm thấy suy nghĩ của cháu bâu giờ không ổn lắm rồi.” Trương Lệ nghiêm mặt nói: “Cô sẽ nói rõ với ba mẹ cháu, kiến nghị bọn họ lập tức đuổi Lâm Tinh Vũ ra khỏi nhà.”
Hai mắt Vương Tử Văn sáng lên, ba mẹ Trương Uyển Du chính là điểm yếu của cô.
Gia đình Trương Uyển Du ở nhà họ Trương địa vị không cao, họ đã quen với những tháng ngày cực khổ, nghe nói họ cũng bị hai thế lực nhà họ Trương là Trương Di Hòa và Trương Đức Hải chèn ép.
Với hoàn cảnh gia đình như vậy, anh ta đường đường là con trai nhà họ Vương lại muốn theo đuổi con gái bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ rất vui, ước gì có thể dâng Trương Uyển Du lên miệng mình!
Nghĩ đến điều này, Vương Tử Văn cảm thấy thật tuyệt, lấy tiền tài địa vị của mình thì còn không nắm chắc được sao, muốn có được Trương Uyển Du, muốn có được sự xem trọng của Trương Uyển Du, có quá nhiều cách.
“Uyển Du, thật xin lỗi, hôm nay tôi đến quá đột ngột rồi.” Vương Tử Văn mỉm cười nhìn Trương Uyển Du, nói: “Tôi sẽ tự mình đến nhà xin lỗi và mang chút quà cho hai bác.”
Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nhìn Vương Tử Văn, khóe miệng khẽ cong lên, xem ra tên này còn chưa hết hy vọng.
“Chuyện này…?” Sắc mặt của Trương Uyển Du hơi thay đổi, không ngờ Vương Tử Văn còn muốn làm tới, thật là tên mặt dày.
Cô đột nhiên có chút lo lắng, với cái tính nết kia của ba mẹ cô thì chắc chắn sẽ rất thích tên Vương Tử Văn giàu nức đổ vách thành phố Thanh Vân này.
“Được rồi, cứ như vậy đi, lát nữa tôi sẽ tự tay mang quà đến tận nhà của Uyển Du.” Trương Lệ kiên quyết nói: “Có một số việc nên để người lớn nói với nhau thì tốt hơn.”
Trương Uyển Du không biết nên nói gì mới tốt nữa, trong lòng có chút không vui, nhưng không còn cách nào khác.