CHƯƠNG
Mặt Hồ Minh Nhân không mấy dao động, mỉm cười nói: “Cậu Vương nói đùa rồi, tôi lăn lộn kiếm miếng cơm ở thành phố Thanh Vân, đâu dám không nể mặt người nhà họ Vương chứ? Chỉ là tôi khá tò mò, tuy rằng cậu Vương cũng là người trong ngành, nhưng rất hiếm khi đấu giá bảo vật, bây giờ đột nhiên muốn mua lại vật phẩm sưu tầm với mức giá mấy tỷ, là vì sao?”
Vương Tử Văn cười cười, nói: “Nếu là lúc bình thường, cho dù đã nhắm được nó, cũng chưa chắc tôi sẽ ra tay. Nhưng mà, mọi người trong giới thượng lưu chắc hẳn cũng biết, qua một thời gian nữa là đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ nhà tôi. Ông cụ rất thích sưu tầm đồ cổ, tôi đang rầu không biết nên tìm lễ vật chúc thọ nào cho có thể diện, vừa hay, hôm nay gặp được thứ hiếm gặp này, Hồ đại sư, ông cũng hiểu cho nỗi lòng sốt ruột này của tôi mà.”
Hồ Minh Nhân cũng cười cười, nói: “Nếu cậu Vương muốn mang đi chúc thọ, vậy tôi đoán chắc cũng không ai dám tranh với cậu Vương nữa. tỷ mốt, lấy đôi bình sứ này đi.”
“Vậy thì rất cảm ơn Hồ đại sư đã nể mặt.” Vương Tử Văn lộ rõ vẻ đắc ý, tâm trạng sảng khoái cực kỳ, vẫy tay cho Tần Phi tới thanh toán giao dịch.
Nội tâm anh ta quá đắc ý, thật sự quá may mắn, vừa khéo tiện đường mua được đôi bình sứ này, không chỉ đợi qua một thời gian nữa, có thể dùng nó chèn ép được đám con cháu nhà họ Vương cùng bối phận trong tiệc mừng thọ, dùng món quà này lấy lòng ông cụ. Hơn nữa còn có thể phô vẻ oai phong trước mặt tên phế vật Lâm Tinh Vũ và Trương Uyển Du, đòi lại thể diện khi bị từ chối quà tặng lúc nãy!
Sau khi được mọi người tán dương ca tụng, Vương Tử Văn ra vẻ vênh váo nhìn về phía Lâm Tinh Vũ, cất lời mỉa mai: “Lâm đại danh gia? Suýt thì quên mất, không biết anh có cách nhìn gì về đôi bình sứ này không? Có phải lại định nói với tôi rằng, đây là Thành Hóa Đấu Thái nhà Minh, hàng thật không?”
“Anh Vương à, tỷ mốt mà anh nói mua là mua luôn, tôi thấy tên vô dụng này nhìn đến lác cả mắt rồi ấy chứ? Với cái bộ dạng nghèo kiết xác của anh ta, mua một món đồ sưu tầm cũng không mua nổi, cũng xứng tầm thảo luận về lai lịch của món trân bảo hiếm có này với anh sao?” Tần Phi cười nhạo nói.
“Chứ còn gì nữa, anh Vương nói một là một, hai là hai, ưng mắt là mua luôn! Cái tên kiếp nhược này chỉ biết giả vờ giả vịt chứ mua làm sao nổi. Còn có mặt mũi tự xưng ở thành phố Thanh Vân này không tìm ra kẻ thứ hai am hiểu thú chơi sưu tầm đồ cổ hơn anh ta nữa chứ, trình độ của anh Vương không biết cao hơn anh ta đến mấy lần nữa!” Ngô Sở Vũ cũng hùa theo châm biếm.
Trương Lệ cũng thấy thế liền cười lạnh, nhìn về phía Lâm Tinh Vũ với vẻ mặt hà khắc, nói: “Cái kẻ bám váy vợ này, nhìn lác cả mắt chưa? Bây giờ đã biết mình được mấy cân mấy lạng rồi chứ? Dám so bì với Tử Văn nữa à? Tử Văn vừa ý với món đồ nào là bỏ ra ngay tỷ mốt, ngay cả món đồ trân quý hiếm gặp cao cấp nhường này cũng có thể đưa ra phán định, dùng tiền thật vàng thật để mua về, tự tin với khả năng sưu tầm của mình biết bao? Trình độ của cũng cao minh biết bao?”
Nói xong, bà ta cười cười nhìn về phía Trương Uyển Du: “Uyển Du à, lần này đến Minh Bảo Hiên, mắt của cháu phải nhìn cho rõ vào đó. Lâm Tinh Vũ là người như thế nào, chắc trong lòng cháu cũng rõ rồi phải không? Cô hai giới thiệu Tử Văn cho cháu, là tạo cho cháu cơ hội một bước lên trời đó.”
“Sao? Lâm đại danh gia sao không nói gì nữa? Không hiểu về món đồ quý giá trị này rồi chứ gì?” Vương Tử Văn đắc thế không chịu buông tha, hung hăng buông lời chế nhạo: “Trước mặt bao nhiêu danh gia vọng tộc mà khoác lác đến tận trời, bây giờ không dám nói gì nữa rồi. Tôi thấy sau này anh làm sao còn mặt mũi lăn lộn ở thành phố Thanh Vân này nữa đây? Ồ, tất nhiên, thứ phế vật vô sỉ, bám váy đàn bà để sinh tồn như anh, có lẽ từ lâu đã không biết thể diện là thứ gì rồi, đúng chứ?”
Lâm Tinh Vũ nhìn về phía Vương Tử Văn, khóe miệng cong lên một ý vị trào phúng: “Ha ha, hàng nhái.”
Bỗng chốc, cả hội trường im lặng như tờ.