CHƯƠNG
Mặt trời mọc.
Lâm Tinh Vũ rời khỏi sơn trang Tuyết Long, bắt xe vào trung tâm thành phố.
Ngồi trên xe, sắc mặt anh vẫn như thường, trong mắt tản ra tia lạnh băng.
Mới sáng sớm, điện thoại Lâm Tinh Vũ đã nhận được một tin nhắn: Gặp tại Phúc Mãn Lâu, Lý Bộc.
Tin nhắn được gửi tới từ một số không xác định, nó được gửi từ IP không xác định của máy tính và không có nguồn gốc để có thể truy tìm.
Lâm Tinh Vũ nhìn chiếc Audi màu đen có vẻ không nổi bật đang bám theo sau khoảng trăm mét trong gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
Taxi lại chạy một hồi, lúc băng qua một con hẻm, lại quay đầu trở lại, đến trước cửa một siêu thị nhỏ, dừng lại trước mặt chiếc xe Audi đen kia.
Trên hàng ghế trước của chiếc Audi, hai người đàn ông áo đen vô cùng kinh ngạc, bỏ kính viễn vọng quân dụng xuống, không dám tin nhìn chiếc taxi đang tiến lại gần.
Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Làm sao có thể? Sao Lâm Tinh Vũ có thể phát hiện ra chúng ta?” A Thất hoài nghi hỏi.
“Anh ta bảo xe taxi trở quay đầu lại, không phải là muốn ra tay với chúng ta đấy chứ?” A Lục lo âu.
Theo căn dặn của Vương Hồng Lăng, nhiệm vụ mỗi ngày của họ là theo dõi Lâm Tinh Vũ, quan sát việc ăn ở đi lại hàng ngày của anh.
Người lái xe taxi lớn tuổi bước xuống, mặt mang ý cười nhìn A Lục cùng A Thất đang ngồi trên xe.
“Chào buổi sáng hai vị, vừa nãy ông chủ trên xe nói, muốn tôi gửi cho hai người một tờ giấy.” Tài xế cười hì hì nói, vứt một tờ giấy qua.
“Vậy anh ta đi đâu rồi?” A Lục hoài nghi hỏi, tiếp lấy tờ giấy trắng.
“Cái này tôi không biết, anh ta xuống xe đi mất rồi. Các vị là bạn của anh ta, gọi điện thoại hỏi thử xem.” Tài xế cười nói, quay trở lại vị trí lái xe, liếm đầu ngón tay rồi đếm một xấp tiền polime, trong lòng mỹ mãn.
Giúp ông chủ chuyển một tin nhắn là đã có ba triệu, số tiền vất vả của cả mấy ngày đây rồi!
“Đây là?” A Lục vẻ mặt sửng sốt, Lâm Tinh Vũ mất dấu ngay trước mắt họ?
Lần theo dấu vết chính là sở trường của bọn họ đó! Mấy ngày nay cẩn thận đi theo Lâm Tinh Vũ, đã để lộ sơ hở ở đâu chứ?
A Lục mở tờ giấy trắng ra, trên giấy là nét chữ mực đen cứng cáp rắn rỏi, chỉ có một câu.
“Hôm nay hai người các anh nghỉ phép đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Mặt A Lục cùng A Thất đỏ lựng, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, thì ra Lâm Tinh Vũ đã phát hiện ra bọn họ theo dõi mấy ngày nay từ sớm rồi, chỉ là lười nói ra mà thôi…… “Giờ chúng ta phải làm sao? Đi nằm vùng ở tòa nhà Bảo Đinh à?” A Thất hỏi.
“Trở về báo cáo với cô chủ trước.” Sắc mặt A Lục sa sầm, đáp.
Thân là sát thủ chuyên nghiệp có tiếng ở nước ngoài, vậy mà ngay cả người theo dõi đều để lạc mất, điều này đả kích lòng tự tin vào sự chuyên nghiệp của bản thân họ một cách nghiêm trọng, sau này trước mặt cô chủ còn có thể lên tiếng nói chuyện sao A Lục cùng A Thất mặt như đưa đám, ủ rũ lái xe rời khỏi con đường này… Ở một nơi khác, Lâm Tinh Vũ đã đến Phúc Mãn Lâu.
Phúc Mãn Lâu nằm tại khu vực nội thành cũ của thành phố Thanh Vân, là một cửa tiệm đã có hơn ba mươi năm thâm niên, trang trí đã hơi cũ nát, trong tiệm không hề có bóng người, trước cửa treo một tấm biển dừng hoạt động.
Từ sau tấm biển Lâm Tinh Vũ lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa bước lên tầng ba, đến một căn phòng.
“Cậu chủ! Cậu đến rồi!”