CHƯƠNG
Nếu Lâm Tinh Vũ của trước đây sâu không lường được điềm tĩnh như biển, vậy hôm nay lại giống như một thanh tuyệt thế thần kiếm vừa ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, thề phải uống máu mà về!
“Cậu Lâm? Chẳng lẽ anh ta chính là Lâm Tinh Vũ, người mà ông nhận là đại ca?” Chu Bân nói với sắc mặt ngạc nhiên nghi ngờ, không dám tin lắm.
Chu Bân đánh giá Lâm Tinh Vũ lại bắt gặp ánh mặt lạnh lùng của anh, thế là anh ta lập tức cúi đầu, cảm thấy cả người lạnh ngắt, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Mẹ nó chứ, đây là tên ở rể vô dụng trong truyền thuyết sao? Khí thế này chẳng biết hung bạo hơn trùm ma túy quốc tế mà anh ta từng gặp trước đây bao nhiêu lần nữa!
“Anh là Chu Bân?” Lâm Tinh Vũ lạnh lùng hỏi.
“Đúng thì sao? Đừng có giả vờ giả vịt ở chỗ tôi đây, anh tưởng đang đóng phim và dùng kĩ xảo đặc biệt ư? Anh muốn làm gì?” Chu Bân ngoài mạnh miệng nói, nhưng trong lòng đã hốt hoảng rồi.
Nếu chưa từng nghe nói về tiếng tăm là tên ở rể vô dụng của Lâm Tinh Vũ thì bây giờ anh ta cũng chẳng có gan mà nói chuyện với Lâm Tinh Vũ.
Dù là tận mắt chứng kiến nhưng anh ta vẫn không tin tưởng lắm, một tên ở rể vô dụng có tiếng mà có thể có bản lĩnh hung hãn, nhảy xuống từ trực thăng mà chẳng bị thương miếng nào ư? Chắc chắn đã dùng thủ thuật che mắt gì đó rồi!
Lâm Tinh Vũ nhìn ba người đàn ông trung niên bên cạnh Chu Bân rồi nói: “Ba người các anh cùng lên đi.”
Chu Bân nhìn ba cao thủ bên cạnh mình và lạnh lùng nói: “Đại sư Lưu, nhờ bản lĩnh của ba vị vậy, phế bỏ anh ta cho tôi!”
Cho dù tên ở rể vô dụng này đang chơi trò gì, ba cao thủ võ thuật truyền thống mà anh ta mời đến đều có thể bẻ dao găm bằng tay không, có sức lực đập bia nát đá! Đó đều là người giỏi võ! Ba cao thủ mà không thể đánh chết một thằng nhãi như anh ta sao?
Nghĩ thế, Chu Bân thấy có sức lực hơn.
Sắc mặt đại sư Lưu hơi do dự, trao đổi bằng ánh mắt với hai vị sư huynh rồi ba người cùng gật đầu nhẹ.
“Cậu phách lối quá nhỉ? Từ trước đến nay ba anh em Lưu Thị tôi chưa từng lấy nhiều bắt nạt ít, Lưu Quân tôi lên giao đấu với cậu trước vậy!” Lưu Quân hơi giận dữ nói rồi đi ra.
Uỵch!
Lưu Quân vừa dứt lời, tiếng gió đột ngột nổi lên, một tiếng rên vang lên từ tận trong da thịt, cả người như bị cây búa nặng đẩy lùi mười mấy mét rồi ngã uỵch xuống đất.
Lưu Quân ôm ngực nôn ào ào một lượng máu tươi, nhìn Lâm Tinh Vũ bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Lâm Tinh Vũ nở nụ cười nhạt, bản lĩnh cỏn con này, ngay cả luyện thể ngoài thân cũng chưa luyện thành, chỉ cần dùng một chút ám kình là phá được.
“Chuyện này chuyện này chuyện này!”
Hai sư huynh của Lưu Quân cũng phải nói lắp, cứ tưởng Lâm Tinh Vũ dùng ám khí gì đó để làm người ta bị thương, nhưng cẩn thận nhìn lại mới phát hiện Lâm Tinh Vũ chỉ cầm cái khay sắt trên bàn trá hất một cái, sư đệ của mình bị bay ra ngoài và nôn ra máu.
Cái khay sắt mà có thể có được sức mạnh thế này sao?
Soạt!
Hai sư huynh của Lưu Quân không chút do dự mà dứt khoát ra tay, cả người nhanh mạnh như hổ, hai bên cùng lao đến, luyện võ tay mười mấy năm đủ để đập bia nát đá đang hướng thẳng lên đầu Lâm Tinh Vũ.
Lâm Tinh Vũ đứng yên tại chỗ, trở tay cầm một cái đã bắt lấy cổ tay của hai người một cách chính xác, sau đó nghiêng người đá hai chân.
Đơn giản mà dứt khoát.
Hai người họ giống như diều đứt giây, cùng bị đá bay ra hơn hai mươi mét và ngã uỵch xuống đất, ôm ngực nôn ra máu, sắp không thở nổi.