CHƯƠNG
Lâm Tinh Vũ nhìn Lâm Tinh Vũ cười nhạt đi tới, anh ta sợ tái mặt, nỗi sợ hãi lập tức tràn ngập khắp não bộ, rồi anh ta hoảng sợ hét lên.
“Đừng giết tôi! Tôi là người nhà họ Chu! Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho anh, tôi giàu lắm! Địa bàn khu Đông Thành tôi cũng sẽ đưa cho anh!”
Rắc!
Cơ thể Lâm Tinh Vũ như tia chớp lao lên trước và bẻ gãy cổ Chu Bân.
Khắp sân lâm vào im lặng, mọi người đều cảm thấy tim đập mạnh.
Thẩm Tam khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, lòng sợ hãi nói: “Cậu Lâm à, cả bến tàu này đều là sản nghiệp của nhà họ Chu nên không giấu tin tức được. Chu Bân vừa chết, nhà họ Chu sẽ liều chết trả thù!”
“Tôi muốn lấy máu của anh ta để giúp ông nhuộm đỏ một cán cờ.” Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nói: “Chu Bân không chết, sau này ông làm sao trấn giữ thành phố Thanh Vân được?”
“Giúp ông leo lên ghế người đứng đầu Đông Hải, ông tưởng tôi đang nói đùa sao? Nhà họ Chu không phục, tôi sẽ giết cả nhà họ Chu để tế cờ.”
Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói, nhưng bên dưới giọng nói bình tĩnh ấy lại ẩn chứa cảnh sóng to gió lớn, đẫm máu tanh nồng…
Ở bến tàu, đám đàn em của Chu Bân ngồi trong xe việt dã đều bị dọa sợ, không dám xuống xe.
Thẩm Tam kích động run rẩy cả người, ông ta ngơ ngác nhìn Lâm Tinh Vũ, có vẻ không dám tin tưởng.
“Cảm ơn ơn tái tạo của cậu Lâm! Chỉ cần là chuyện cậu Lâm giao làm, Thẩm Tam tôi có chết cũng không từ chối!” Thẩm Tam kích động đỏ cả mặt, cúi người chín mươi độ, cúi đầu cực kỳ thấp, thành tâm thành ý.
Ông ta nào lại không biết Lâm Tinh Vũ đang muốn nâng ông ta lên đứng đầu Đông Hải!
Tiêu diệt Chu Bân là để lót đường, thậm chí anh còn muốn đạp đổ nhà họ Chu để nâng đỡ ông ta!
Có thể bái được pho tượng phật to đùng Lâm Tinh Vũ này, Thẩm Tam cảm thấy đây đúng là vận may to lớn trời cho!
“Tin tức ông giết Chu Bân ở thành Đông sẽ nhanh chóng truyền đi, tôi cho ông một tháng, thống nhất thế lực ngầm.” Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nói: “Sau này ông dẫn theo ba anh em nhà họ Lưu làm việc. Trở về thì gửi thiệp cho các lão đại giang hồ thành phố Thanh Vân, nói với tất cả mọi người, thuận thì sống, nghịch thì chết.”
“Cậu Lâm, tôi nhất định không phụ công sức bồi dưỡng vất vả của cậu!” Thẩm Tam đứng nghiêm, cả người nhiệt huyết sục sôi.
Có ba anh em nhà họ Lưu giúp đỡ, còn có cậu Lâm đứng sau nâng đỡ hết mình, Thẩm Tam còn không thể làm chủ được thành phố Thanh Vân, vậy đúng là uổng công lăn lộn giang hồ nửa đời người!
“Ông giải quyết gọn chuyện này, hai ngày nay tôi còn có chuyện giao cho ông, chờ điện thoại của tôi.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói, xoay người đi về phía máy bay trực thăng đang chờ ở bờ sông thành phố Thanh Vân.
“Rõ! Cậu Lâm!” Thẩm Tam cung kính khom người với bóng lưng của anh.
Ông ta siết chặt tay thành nắm đấm, quyết tâm ngút trời.
Phần lớn đám đàn em còn lại của Chu Bân đều là người nước ngoài, một đám liều mạng, không có lòng trung thành gì hết. Nay Chu Bân đã chết, chỉ cần trả tiền là có thể mua lại làm việc. Ba anh em nhà họ Lưu thì khỏi cần nói, e rằng cả đời này nhớ đến cậu Lâm đều như gặp phải ác mộng, nhất định nghe lời răm rắp.
Nuốt trọn thế lực này, mở hết hỏa lực, làm chủ thành phố Thanh Vân ở ngay trong tầm tay.
“Thế mà trước đây cậu Lâm lại có thể ngấm ngầm chịu đựng ở trong nhà họ Trương nho nhỏ…” Sau khi thấy được một phần mặt thật của Lâm Tinh Vũ, Thẩm Tam cảm thán không thôi.
E là mọi người đều nhìn lầm Lâm Tinh Vũ rồi!