CHƯƠNG
Sắc mặt vợ chồng Trương Minh Viễn trở nên vô cùng cổ quái, Lâm Tinh Vũ – tên phế vật mà gia đình họ vẫn luôn muốn đá ra khỏi cửa, làm sao có thể trở thành khách quý của cô cả nhà họ Vương, còn được người ta coi là bảo vật.
Điều này khiến tâm trạng của bọn họ nhất thời vô cùng kỳ lạ, nghĩ không ra Lâm Tinh Vũ có bản lĩnh gì.
“Nếu Lâm Tinh Vũ đã ngồi lên thuyền của cô chủ nhà họ Vương, tại sao còn mặt dày không muốn ly hôn?” Trương Minh Viễn nghi hoặc: “Vương Hồng Lăng đã nói hiện tại cậu ta là Tổng giám đốc của một công ty đồ cổ, có chỗ dựa là nhà họ Vương, vậy tại sao còn sống chết bám lấy Uyển Du không buông.”
“Hừ, điều này mà ông còn chưa hiểu sao?” Lư Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, bộ dạng ta đây hiểu rõ: “Thằng nhóc Lâm Tinh Vũ này muốn một chân đạp hai thuyền, đứng núi này trông núi nọ. Cậu ta là một tên bám váy phụ nữ chuyên nghiệp, trong lòng hiểu rõ, biết bản thân không có bản lĩnh gì, chỉ có chút tướng mạo, kiểu cô cả nhà quyền thế như Vương Hồng Lăng cùng lắm chỉ là chơi đùa với cậu ta mà thôi, có khi ngày mai không còn hứng thú nữa liền đá cậu ta đi.”
“Bởi vậy, trong lòng cậu ta cũng biết Uyển Du mới chính là bát cơm sắt của mình, sống chết không ly hôn với bên này, còn Vương Hồng Lăng bên kia cậu ta cứ ổn định như vậy trước. Loại đàn ông không có mặt mũi này, lạ lùng không cơ chứ!”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!” Trương Uyển Du nén giận nói.
Chuyện này càng nhắc tới càng phiền lòng, trong lòng cô cũng bắt đầu hoài nghi Lâm Tinh Vũ đã hoàn toàn trở nên tồi tệ, không thành thực như trước đây nữa rồi.
“Ngọc Trân, nghe bà nói như vậy rất có lý, tâm tư của Lâm Tinh Vũ quá xấu, còn muốn bám dính lên Uyển Du nhà chúng ta, hôm nay không muốn ly hôn, còn khiến phụ nữ bên ngoài đến giúp cậu ta xả giận, đúng là một bụng tâm địa gian trá.” Cặp mày Trương Minh Viễn nhíu chặt: “Thật sự không thể giữ cậu ta lại được, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp ly hôn, tìm luật sư đưa ra tòa cũng được.”
“Đừng ra tòa, cứ giữ cậu ta lại đã.” Lư Ngọc Trân thần bí đắc ý nói: “Cậu ta có thể chơi bời như vậy, nhà chúng ta không thể chơi lại một ván sao?”
“Uyển Du, hai ngày nữa con tìm thời gian gọi điện cho Lâm Tinh Vũ, bảo cậu ta về ăn bữa cơm, muốn cậu ta dọn về đây sống.”
Trương Uyển Du sửng sốt nhìn Lư Ngọc Trân, mẹ cô từ trước tới nay vẫn luôn coi thường Lâm Tinh Vũ, lần trước bà còn sống chết muốn đuổi anh đi, hôm nay làm sao còn bảo cô mời Lâm Tinh Vũ dọn về sống chung nhà?
“Thế, thế là có ý gì?” Mặt Trương Minh Viễn tràn ngập nét hoài nghi hỏi.
“Không phải hiện giờ cậu ta đi theo Vương Hồng Lăng vô cùng tốt sao? Còn muốn dây dưa với Uyển Du, vậy nhà chúng ta thuận theo cậu ta.” Lư Ngọc Trân cười lạnh nói: “Nhìn dáng điệu của cô chủ nhà họ Vương hôm nay, Lâm Tinh Vũ ở bên cạnh cô ta chắc kiếm được không ít, xe xịn nhà đẹp chắc hẳn không cần nói đến nữa, tiền cũng sẽ không ít. Nhân lúc cô ta còn chưa chơi chán cậu ta, còn có giá trị lợi dụng, cậu ta không phải muốn quay trở lại ở bên cạnh Uyển Du sao, cho cậu ta về, sau đó nghĩ cách lấy hết tài sản của cậu ta!”
“Đợi đến lúc nói chuyện ổn thỏa với cậu Vương Tử Văn rồi, lúc ấy hãy ly hôn, bảo cậu ta đưa hết gia sản ra. Đến lúc đó, phỏng chừng cô cả nhà họ Vương cũng lười quan tâm đến cậu ta, dựa vào bản thân cậu ta thì lấy gì đấu với chúng ta!” Lư Ngọc Trân lạnh giọng tiếp tục: “Cũng phải xả hết cơn giận của ngày hôm nay chứ!”
Khuôn mặt Trương Uyển Du tái nhợt: “Đây là cách nghĩ gì vậy, mẹ à, chuyện này thật vô lý.”
Trong mắt mẹ cô hoàn toàn chỉ có tiền.
“Con quá ngây thơ, bị Lâm Tinh Vũ lừa cho quay mòng mòng, cậu ta có thể làm mùng một, chúng ta lại không thể làm ngày rằm sao?” Lư Ngọc Trân hừ lạnh: “Việc này phải thực hiện càng sớm càng tốt, con không chịu gọi thì mẹ bảo ba con gọi điện kêu Lâm Tinh Vũ dọn về nhà. Sau đó dạy dỗ cậu ta thật tốt!”
Vương Hồng Lăng ngồi xe đến khu phồn hoa nhất trung tâm thành phố, đấy là một phố ẩm thực nổi tiếng bậc nhất, cả con đường được trang trí theo phong cách châu Âu, được xem là con đường có cửa ngõ cao quý nhất thành phố Thanh Vân, mỗi nhà hàng đều được xếp theo số sao, chi phí chi trả cũng rất cao.