CHƯƠNG
Tính tình cô ta rất kiêu căng, không cho phép mình thua kém thứ gì với bạn cùng lứa, khắp thành phố Thanh Vân này, kể cả là cánh đàn ông ngang tuổi cũng chẳng có mấy ai xuất sắc ưu tú hơn cô ta! Chứ nói gì là phái nữ!
Vương Hồng Lăng siết chặt nắm đấm: “Lâm Tinh Vũ, trước sau gì tôi cũng sẽ khiến anh phải quỳ xuống trước chân tôi…”
Hơn hai mươi phút sau.
Lâm Tinh Vũ đã tới Thủy Nguyên Hoa Uyển.
Anh bước xuống lầu dưới thì đã thấy chiếc xe Lamborghini màu xanh lam của Vương Tử Văn và một nhóm vệ sĩ đang đứng quanh bảo vệ chiếc xe ấy.
Ánh mắt Lâm Tinh Vũ dần trở nên lạnh lẽo.
Thủy Nguyên Hoa Uyển, trước cửa nhà Lâm Tinh Vũ.
Vợ chồng Trương Minh Viễn đang trò chuyện vui vẻ cùng một thanh niên trẻ tuổi ở dưới lầu.
Vương Tử Văn mặc một thân đồ tây màu đỏ sẫm rất chói mắt, trong tay còn cầm một bó hoa hồng xanh rất xinh đẹp.
“Chào bác trai bác gái, hai bác xem thử bảo Uyển Du ra đây nói chuyện chút được không ạ, tối nay cháu còn định mời em ấy ăn một bữa cơm.” Vương Tử Văn mỉm cười nói.
“Đây là chút quà nhỏ tặng hai bác ạ.”
Nói xong, Vương Tử Văn đưa hai hộp quà qua cho vợ chồng Lư Ngọc Trân.
Lư Ngọc Trân bình tĩnh mở hộp quà ra xem thử, bỗng chốc mở cờ trong bụng, mắt sáng rực lên.
Trong hộp là từng cọc tiền mặt polime màu xanh, trong đấy có ít nhất phải sáu trăm triệu!
Trong lòng Lư Ngọc Trân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không hổ là cậu cả nhà họ Vương, hiểu chuyện quá chừng, ra tay còn hào phóng, còn chưa qua lại được với Uyển Du mà đã không tiếc bỏ tiền vốn ra, tốt đẹp hơn thẳng oắt vô dụng Lâm Tinh Vũ kia không biết bao lần mới đủ!
“Ôi chao, cậu Vương khách sáo quá rồi, bây giờ tôi gọi Uyển Du xuống ngay đây, mấy đứa là người trẻ tuổi, phải nói chuyện, ăn cơm, dạo phố, xem phim cùng nhau nhiều nhiều vào.” Lư Ngọc Trân cười hì hì bảo.
“Cậu Vương đừng trách móc nhé, Uyển Du là con gái mà, nó cũng biết thẹn thùng, nên giờ đang ở nhà xem tivi.” Mặt Trương Minh Viễn lộ vẻ rạng rỡ, có vẻ ấn tượng của ông với Vương Tử Văn rất tốt.
“Đúng đó cậu Vương, đó cũng là tâm tư của cánh con gái đấy. Nó không cố tránh cậu đâu, cậu đừng trách nó nhé. Mấy món quà xa xỉ này ấy mà, tôi sẽ khuyên bảo con bé giúp cậu!” Lư Ngọc Trân cũng cười bảo, lo cậu Vương sẽ trách móc chuyện này.
Ngẫm lại con gái cũng thật là, vừa nghe Vương Tử Văn đến là ở lì trong nhà, nói thế nào cũng không chịu xuống gặp mặt, còn nhét hết tất cả món quà xa xỉ lúc trước Vương Tử Văn tặng xuống dưới lầu, đúng là chẳng hiểu con bé đang nghĩ gì trong đầu mà!
Ngay cả tên nhãi Lâm Tinh Vũ vô dụng kia mà cũng dám quang minh chính đại làm càn, ra ngoài bám váy đàn bà.
Uyển Du nhà mình có điều kiện tốt đến vậy, cớ sao không thể theo đuổi hạnh phúc?
“Không sao ạ, bác trai bác gái, cháu hiểu được những chuyện này.” Vương Tử Văn ra vẻ rất phong độ cười bảo.
“Được rồi, Minh Viễn, ông đừng gọi điện nữa, lên thẳng trên lầu bảo Uyển Du xuống đi.” Lư Ngọc Trân nghiêm mặt nói: “Bảo con gái đi theo cậu Vương ăn bữa cơm vui vẻ, người ta đã tặng nhiều quà đến vậy rồi, phải mời người ta ăn lại một bữa để cảm ơn chứ, sao lại ném quà người ta về lại như vậy được?”
“Được rồi.” Trương Minh Viễn xoay người chuẩn bị lên lầu.
Khóe miệng Vương Tử Văn nhếch lên thành một nụ cười, bố mẹ của Trương Uyển Du đúng là dễ dụ.
Tiêu chút tiền đã có thể mua họ đứng về phía mình, còn hỗ trợ tạo cơ hội cho.
Cứ theo đà này, không tốn quá nhiều thời gian là đã có thể bắt Trương Uyển Du về trong tay rồi.