CHƯƠNG
“Cậu! Cậu là Lâm Tinh Vũ thật sao?” Lục Quang như gặp phải chuyện gì khó tin lắm: “Sao có thể chứ, cậu cúp máy mới được mấy phút mà đã xông lên đây?”
Chẳng phải Lâm Tinh Vũ là tên ở rể vô dụng của nhà họ Trương nổi tiếng cả thành phố Thanh Vân sao?
Sao lại hung hãn như thế?
Nếu biết trước kẻ này tàn ác hung hãn thì anh ta nào dám rêu rao bốc phét khi nói chuyện điện thoại với Lâm Tinh Vũ đây?
Đáng tiếc ngàn vàng đâu mua được hai chữ biết trước, hôm nay chẳng những ra sức bốc phét đắc tội với Lâm Tinh Vũ trong điện thoại, lại còn bị người ta bắt ngay tại trận, lần này coi như xong đời.
“Chẳng lẽ người đứng sau giúp đỡ Tưởng Kỳ là cậu?” Lục Quang như đã nghĩ thông điểm mấu chốt nào đó, trán đổ mồ hôi không ngừng, chuyện này kinh khủng quá nhỉ?
Dù bây giờ anh ta gọi điện thoại báo tin cho cậu cả nhà họ Tôn là Tôn Kiên, nói rằng Lâm Tinh Vũ đến tòa nhà Hải Dương đánh ngã toàn quân, e rằng Tôn Kiên cũng sẽ không tin đâu đúng không?
“Anh biết nhiều quá rồi đấy?” Lâm Tinh Vũ cười lạnh, ánh mắt cực kì tàn khốc.
Bịch!
Lâm Tinh Vũ đá Lục Quang ngã mạnh lên tường, xương cốt toàn thân tan tác trong nháy mắt, trên đầu sưng lên từng cục, mặt mũi bầm dập nôn ra máu.
“Không! Tôi không biết, tôi không biết gì cả!” Lục Quang hoảng sợ nói, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đầy ý định giết người của Lâm Tinh Vũ, cả người đều run rẩy.
“Đừng giết tôi mà! Lâm Tinh Vũ, không, ba Lâm, ông Lâm! Cầu xin cậu bỏ qua cho tôi, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho cậu!”
Không chờ Lâm Tinh Vũ nói chuyện, Lục Quang đã tự giác quỳ xuống, đùng đùng lạy Lâm Tinh Vũ.
Lá gan của Lục Quang triệt để bị dọa cho nát bét, bây giờ nào dám tỏ vẻ tí hống hách nào với Lâm Tinh Vũ nữa?
Tư thái này của Lâm Tinh Vũ chính là bị thần ngăn thì giết thần, cảm giác khi bị sức mạnh của một cú đá đá lên người y như bị một chiếc xe con tông vậy, lỡ như cú đá tiếp theo đá lên chỗ hiểm thì người còn gì nữa!
Thế nên, dù rằng còn một lá bài tẩy là có thể báo tên Tần Phú Quý người cầm đầu khu Thành Bắc ra, nhưng lúc này Lục Quang không dám dùng cái này để dọa Lâm Tinh Vũ.
Dù sao thì sống chết nằm trong tay người ta, chỉ cần tránh thoát tai nạn trước mắt, sau này mới có cơ hội lấy lại địa bàn.
Lâm Tinh Vũ cười lạnh nói: “Bây giờ anh gọi tôi là ông? Vậy anh giải thích cho tôi, ban nãy anh đã nói gì trong điện thoại?”
“Tôi… Tôi!” Trên đầu Lục Quang đổ đầy mồ hôi, vô cùng sợ hãi nên đột nhiên lạy.
“Lâm Tinh Vũ, không, cậu Lâm à, tôi nói sai rồi. Cậu là ba, cậu là ông nội tôi!” Lục Quang lạy đùng đùng, chẳng cần mặt mũi gì nữa, chỉ mong Lâm Tinh Vũ có thể tha mình một mạng.
Lâm Tinh Vũ cười nhạt không nói gì, Lục Quang đúng là không biết xấu hổ.
Loại người giống như Lục Quang, càng ở trên điện thoại hay trên mạng bình luận ầm ĩ, một khi gặp phải chuyện thật lại càng sợ hãi, hèn hạ!
“Là tôi nói đùa, tôi nói sai, ông Lâm, là ông làm mẹ tôi, ngủ trên giường mẹ tôi. Tôi đáng đánh, tôi tự đánh mình, chỉ xin ông đừng giết tôi!” Lục Quang quỳ xuống đất, tự tát vào mặt mình, phát sau lại nặng hơn phát trước, in hẳn dấu năm ngón tay.
“Con mẹ nó mày thật đê tiện, loại cặn bã này, Tổng giám đốc Lâm để ý mẹ mày?”
Tưởng Kỳ xông lên đá mấy phát, tát như trời giáng, giày da điên cuồng đá về phía đầu Lục Quang.