CHƯƠNG
“Lúc đó tôi đã quyết định nói cho nhà họ Tôn biết, bọn họ muốn loại bỏ Tưởng Kỳ, tôi ít nhất phải được chia sáu trăm tỷ.” Tần Phú Quý giơ sáu ngón tay, nói đầy vẻ đắc ý: “Giờ chỉ còn chờ tin tốt của thằng nhóc Lục Quang kia thôi. Tưởng Kỳ sớm muộn gì cũng sẽ phải đi vào khuôn khổ, ký hết tất cả mấy chục bản hợp đồng, số tiền đó sẽ chui hết vào trong túi của Tôn Kiên.”
“Sáu nghìn tỷ à? Vậy rõ ràng có người đứng phía sau Tưởng Kỳ. Mức độ rủi ro của chúng ta có hơi lớn đấy.” Hầu Tam cẩn thận nói, lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
“Chúng ta có rủi ro gì chứ? Còn ai trong thành phố Thanh Vân có thể cắn chết nhà họ Tôn à? Cho dù là người nhà họ Vương và nhà họ Chu ở phía sau làm loạn, tôi cũng không sợ! Chẳng ai có thể dễ dàng động vào túi tiền nhà họ Tôn được.” Tần Phú Quý đắc ý nói: “Tôi đã leo lên thuyền của Tôn Kiên, đảm bảo giải quyết chuyện này cho cậu ta. Nếu không, Tôn Kiên dựa vào đâu mà cho chúng ta sáu trăm tỷ? Số tiền này vốn là từ trên trời rơi xuống, không phải là của cậu ta, cho nên cậu ta cam lòng chia ra. Không có Tần Phú Quý tôi, cậu ta căn bản không giải quyết được!”
Tần Phú Quý đắc ý hút xì gà, trong lòng cảm thấy mỹ mãn không sao tả xiết.
Lần này ông ta đặt cược tất cả vào Tôn Kiên.
Ông ta giúp đỡ anh ta nuốt tập đoàn Hải Dương hơn sáu nghìn tỷ, chỉ cần Tưởng Kỳ ký vào tất cả hợp đồng, kế hoạch hoàn mỹ không chê vào đâu được, bất kể người đứng phía sau Tưởng Kỳ là ai, có tới cũng không có tác dụng, cát bụi đều đã lắng xuống.
Phải biết nhà họ Tôn đứng phía sau lưng sẽ đập chết. Tần Phú Quý không biết còn ai trong phạm vi tỉnh Đông Hải có thể một hơi nuốt được túi tiền của nhà họ Tôn?
Cho dù là Ninh thị Đông Hải với bước chân lên trời, chỉ sợ kẻ mạnh liều mạng từ Đế Kinh tới cũng không dám trắng trợn nuốt lấy đầu quả tim của nhà họ Tôn chứ? Đây hoàn toàn là đào gốc rễ của nhà họ Tôn đấy!
Hơn nữa, chỉ cần xử lý chuyện này thỏa đáng, chẳng những tiền tới tay, sau này ông ta chính là anh em bền chắc như thép với Tôn Kiên.
Làm tốt chuyện này, Tôn Kiên làm người thừa kế nhà họ Tôn lại chắc như đinh đóng cột. Mấy người cạnh tranh trong nhà lúc trước đều khỏi diễn nữa!
Tần Phú Quý nghĩ vậy lại cười vui vẻ, nói: “Hầu Tam, cậu gọi điện thoại cho Lục Quang, hỏi cậu ta xem mọi chuyện thế nào? Sao cậu ta chỉ đối phó với một Tưởng Kỳ còn tốn nhiều thời gian vậy?”
Hầu Tam lấy điện thoại ra gọi, sau đó nghi ngờ nói: “Hình như tín hiệu không được tốt lắm, không gọi được. Để em ra ngoài gọi lại cho cậu ta xem thử.”
Hầu Tam nói xong lại đi ra ngoài.
Rầm!
Nhưng Hầu Tam mới ra khỏi cửa chưa tới ba giây đã bay ngược vào, ngã mạnh xuống một bao tải, lực va chạm quá mạnh làm đổ cả bao tải, tiền mặt trong đó ào ào bay ra.
“Các người không cần gọi điện thoại cho Lục Quang nữa.”
Lâm Tinh Vũ bước tới với vẻ mặt vô cảm, ngồi xuống với dáng vẻ khí thế. Tưởng Kỳ đứng bên cạnh anh, lạnh lùng nhìn Tần Phú Quý.
“Mẹ kiếp, mày là ai? Mày vào đây bằng cách nào?” Một người đàn ông trông có vẻ dữ tợn đã phẫn nộ hét lên.
Bốp một tiếng, Lâm Tinh Vũ ném khay sắt bên cạnh về phía mặt ông ta, ông ta lập tức bay lên lộn một vòng rồi ngã xuống đất, ho ra máu, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Vẻ mặt Tần Phú Quý kinh ngạc, liếc nhìn Lâm Tinh Vũ và nghiêm mặt hỏi: “Người anh em ở đường nào vậy? Không biết người của họ Tần tôi đắc tội gì cậu?”
Lâm Tinh Vũ cười lạnh, chậm rãi đốt một điếu thuốc.
“Tưởng Kỳ, anh tới nói chuyện với ông ta đi.”