CHƯƠNG
Ánh mắt Lâm Tinh Vũ lạnh lùng liếc nhìn Tần Phú Quý.
Ánh mắt này làm tim Tần Phú Quý lạnh buốt, cảm giác như bị ma quỷ để mắt tới, toàn thân đều ớn lạnh.
“Sếp Lâm? Cậu có ý gì? Tưởng Kỳ, cậu ta không phải là vệ sĩ của cậu à?” Tần Phú Quý nghi ngờ nói, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, đột nhiên cảm giác chuyện này dường như không đơn giản như vậy.
Tưởng Kỳ có vẻ rất tự tin. Mẹ anh ta còn ở trong tay mình, anh ta dựa vào đâu mà lớn lối như vậy? Chỉ dựa vào người thanh niên mặc áo khoác màu đen này thôi sao?
Tần Phú Quý cảm thấy khó hiểu, nhìn về phía Lâm Tinh Vũ, hỏi: “Tưởng Kỳ gọi cậu là sếp Lâm? Cậu là ai?”
“Tôi là ai à?” Lâm Tinh Vũ cười lạnh: “Chẳng phải ông vừa mới cầm tiền của tôi chia rất vui vẻ sao?”
“Tiền của cậu?” Tần Phú Quý nhíu mày, nhìn mười mấy bao tải to đựng tiền mặt trong phòng, ánh mắt đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ đến điểm mấu chốt của vấn đề.
Thân phận của thanh niên này đã trở nên rõ ràng!
“Cậu… cậu là ông chủ đứng phía sau Tưởng Kỳ à? Cậu là ai? Sao từ trước đến nay tôi chưa từng gặp cậu?” Tần Phú Quý nói với vẻ không dám tin.
Ông ta là một người từng trải, cơ bản đã quen biết hết các nhân vật có máu mặt trong thành phố Thanh Vân!
Càng chưa nói tới người có thể dễ dàng lấy ra mấy nghìn tỷ cho Tưởng Kỳ triển khai hoạt động.
Loại nhân vật có tài sản và thế lực lớn như vậy, sao có thể lặng lẽ không có tên tuổi được chứ?
“Lâm Tinh Vũ.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói.
“Lâm Tinh Vũ? Lâm Tinh Vũ nào trong thành phố Thanh Vân mà lắm tiền như vậy?” Một tên đàn em của Tần Phú Quý thắc mắc hỏi, cũng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
“Không đúng? Lâm Tinh Vũ còn trẻ như vậy, chẳng lẽ là người con rể vô dụng của nhà họ Trương trong lời đồn đại kia?” Tần Phú Quý trợn tròn mắt nhìn Lâm Tinh Vũ, cảm giác có điều gì đó rất không ổn.
“Mẹ nó, ông đây không quan tâm cậu là thần tiên trên đường nào, cũng đừng ở đây giả thần giả quỷ với ông!” Tần Phú Quý ném điếu xì gà, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Ông đây cần gì quan tâm cậu có bao nhiêu tiền? Mấy nghìn tỷ thì sao chứ? Mẹ nó, cậu còn chẳng phải chỉ có một mạng à?” Tần Phú Quý hung hăng nói: “Cậu chỉ có một thân một mình lại dám kiêu căng trên địa bàn của ông đây sao? Cậu có là rồng thần thì cũng phải cuộn mình lại cho tôi!”
“Lên cho tao! Đánh cho nó tàn phế rồi nói sau!”
Tần Phú Quý vung tay ra lệnh đầy quyết đoán mà không hề do dự, mấy tên đàn em bên cạnh ông ta lập tức móc dao ra, xông lên lại muốn cầm dao đâm mạnh về phía Lâm Tinh Vũ, ra tay đặc biệt tàn nhẫn!
Dù sao đàn em của Tần Phú Quý đều là một đám liều mạng, là tội phạm bắt cóc tống tiền để làm giàu, thủ đoạn độc ác khỏi phải nói. Trước đây lúc chúng ăn còn chẳng đủ no, chân trần lại dám giết chết ông chủ với tài sản trên trăm tỷ, lá gan đâu có nhỏ.
Đối với chúng, ông chủ nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.
Ầm!
Mấy con dao đâm qua, Lâm Tinh Vũ đứng dậy đạp một phát lật bàn, bay lên quét chân qua, trong không khí phát ra từng tiếng vù vù, lập tức quét ngang đám người. Năm, sáu người đàn ông vạm vỡ đều phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Chúng đều bị quét trúng cổ tay, lập tức gãy xương, dao cũng không thể cầm được nữa, rơi leng keng xuống đất.
“Ôi! Đây là sức lực gì vậy?” Mấy người đàn ông vạm vỡ đều bị đá một phát gãy tay, nằm trên mặt đất ôm cổ tay la hét.
“Mày còn động đậy nữa, ông đây sẽ bắn chết mày!”
Tần Phú Quý chợt quát một tiếng, không biết ông ta lấy đâu ra một khẩu súng săn, dường như luôn đặt trong phòng bên cạnh người, nòng súng ngắm chuẩn về phía Lâm Tinh Vũ.