CHƯƠNG
Trương Tuyết Nhàn che mặt, khuôn mặt xám xịt như chết, cơ thể mềm nhũn. Cô ta không biết, ban đầu sao lại gả cho một người đàn ông như vậy.
Nói xong, Tôn Kiên lăn ra sảnh phòng khách của lầu Tần Vân, kèm theo vẻ mặt tươi cười.
Nhìn thấy cảnh này, các vị khách có mặt đều há hốc mồm, tất cả đều điên cuồng quay video. Vở kịch tối nay thật là lớn! Nhà họ Tôn ở thành phố Thanh Vân xuất hiện nhân tài rồi!
Trương Tuyết Nhàn nằm xụi lơ trên mặt đất, đầu tóc bù xù, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, bộ dạng tủi thân.
“Ả đàn bà xấu xa, đừng có ở đó giả bộ đáng thương! Bây giờ cô đúng là đáng đời! Hồi đó không phải cô nhắm vào tiền của nhà họ Tôn mới gả cho Tôn Kiên hay sao?” Tưởng Kỳ cười khinh bỉ nói: “Cô tự mình hám giàu hướng về tiền, còn trông chờ vào tình cảm gì? Nực cười!”
Nói xong, Tưởng Kỳ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào thang máy.
Tần Phú Quý vẫy tay, một vài nhân viên bảo vệ tới đỡ Trương Tuyết Nhàn lên và đưa đến phòng ăn trên tầng bốn để uống trà.
…
Phía bên kia.
Lâm Tinh Vũ đã rời khỏi lầu Tần Vân sau khi xem xong vở kịch hay và ngồi vào ghế sau chiếc Rolls-Royce Phantom của Thẩm Tam.
Thẩm Tam ngồi trên ghế lái và lái xe đến sơn trang Tuyết Long.
Khi đến cổng sơn trang, Thẩm Tam xuống xe, khéo léo mở cửa sau, Lâm Tinh Vũ chậm rãi bước ra ngoài.
Cách đó không xa, có một người phụ nữ tuyệt đẹp với khí chất thuần khiết trong bộ váy liền trắng như tuyết, đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
“Ông trở về trước đi.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói.
“Dạ!” Thẩm Tam ngồi trở lại ghế lái, lái xe quay đầu rời đi.
“Uyển Du, em đến sớm vậy sao?” Lâm Tinh Vũ nói, mặt lộ ra nụ cười.
Trước đó Lâm Tinh Vũ đã gọi điện cho vợ hẹn gặp ở sơn trang Tuyết Long, không ngờ Uyển Du lại đến nhanh như vậy.
“Lâm Tinh Vũ, người vừa rồi là bạn của anh?” Trương Uyển Du hỏi: “Còn nữa, anh hẹn tôi đến sơn trang Tuyết Long để làm gì?”
Cô cũng không rõ, Lâm Tinh Vũ đột nhiên gọi điện đến và kêu mình đến sơn trang Tuyết Long gặp mặt là để làm gì. Cô suy đoán trong lòng, có phải là Lâm Tinh Vũ đã lôi kéo được khách hàng lớn nào đó, muốn nhờ cô ra mặt bàn chuyện làm ăn không.
“Ừm, người vừa rồi là bạn của anh.” Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu.
“Đi thôi, Uyển Du, vào nhà xem và chọn một phòng mà em thích.” Lâm Tinh Vũ cười nói.
“Gì chứ? Xem nhà?” Trương Uyển Du giật mình, trợn mắt nhìn Lâm Tinh Vũ: “Anh đừng có đùa kiểu đó với tôi! Tiếp tục như vậy tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa.”
Lâm Tinh Vũ mỉm cười và đi về phía Trương Uyển Du. Nhìn dáng vẻ này, Uyển Du hẳn vẫn còn đang ghen và tức giận.
“Chao ôi? Đây không phải là Phó tổng giám đốc Trương sao?”
Lúc này, một chiếc Porsche màu xanh nước biển chạy tới, một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc nhã nhặn bước xuống xe, đi bên cạnh là một người đàn ông mặc vest trông tao nhã lịch sự.
Lâm Tinh Vũ khẽ cau mày, phát hiện người phụ nữ này có chút quen mắt, chính là tay sai của Vương Tử Văn mà lần trước có gặp qua ở Minh Bảo Hiên, miệng rất rẻ rúng. Hình như tên là Ngô Sở Vũ gì đó?
“Sao hả? Trương Uyển Du, cô và tên vô dụng này, hai người nghèo kiết mà còn đến một nơi cao cấp như sơn trang Tuyết Long sao?” Ngô Sỡ Vũ khinh thường nói, còn bật tiếng cười giễu cợt.