CHƯƠNG
Vương Tử Văn chỉ cần nói giúp cô ta hai câu ở trước mặt chủ tịch Ngô, vậy khẳng định chỗ tốt là đếm không hết.
Hai ngày nữa cô ta kết hôn rồi, còn có thể mời Vương Tử Văn mang theo ba anh ta là Vương Quốc Khang cùng đi uống rượu mừng, mặt mũi này cũng lớn lắm! Thậm chí cô ta còn có thể khoe khoang trên vòng bạn bè rằng người nhà họ Vương đều tới tham gia hôn lễ của cô ta.
“Ngô Sở Vũ, cô nói chuyện chú ý một chút? Lâm Tinh Vũ là chồng tôi, Vương Tử Văn là ai? Dựa vào cái gì tôi phải cho anh ta mặt mũi?” Trương Uyển Du nổi giận, những lời này của Ngô Sở Vũ quả thực là đang sỉ nhục cô!
“Ôi trời! Trương Uyển Du, cô đề cao cái người chồng Lâm Tinh Vũ rác rưởi bỏ đi của mình như vậy sao?” Ngô Sở Vũ cười rộ lên: “Hoá ra cô thích bị coi thường? Chậc chậc.”
“Hả? Thì ra mày chính là đứa con rể Lâm Tinh Vũ vô dụng nổi tiếng của nhà họ Trương?” Người đàn ông mặc tây trang cũng cười nhạo: “Cái loại người như mày, tao thật sự không hiểu nổi vì sao mày còn có mặt mũi lăn lộn ở thành phố Thanh Vân này, lại còn không biết xấu hổ đến khu biệt thự cao cấp như sơn trang Tuyết Long, đây là nơi mày có thể tới sao?”
“Các người!” Trương Uyển Du tức giận đến mức giậm chân, hận không thể đi tới đạp một cái.
Tinh.
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Tinh Vũ vang lên, anh nhận điện thoại.
“Alo cậu Lâm, tôi là Tần Phú Quý, cậu có đang bận không?” Bên kia điện thoại, Tần Phú Quý cẩn thận hỏi.
“Ôi chao, thông minh nhỉ, biết mình mất mặt nên mới làm bộ gọi điện thoại trốn tránh?” Ngô Sở Vũ mỉa mai: “Dám nói biệt thự ba trăm tỷ của tôi là loại kém, hôm nay tôi càng muốn chê bai cái tên vô dụng còn có người phụ nữ thích bị coi thường này nữa. Làm sao? Không phục à? Loại người nghèo kiết xác như hai người thì có thể thế nào?”
Ngô Sở Vũ đắc ý nói, nghĩ rằng Lâm Tinh Vũ biết mất mặt nên mới không dám nói tiếp nữa. Hôm nay cô ta lại càng muốn mắng cho chó rơi xuống nước, mắng đến mức ba mẹ của Lâm Tinh Vũ và Trương Uyển Du cũng không nhận ra! Sau đó cô ta lại xin công ở chỗ Vương Tử Văn.
“Nói đi.” Lâm Tinh Vũ tiếp tục nói chuyện điện thoại, bình thản trả lời Tần Phú Quý, mặt không biểu tình nhìn Ngô Sở Vũ.
“Cậu Lâm, có phải bên chỗ cậu có chuyện gì không? Có cần thuộc hạ lập tức tới đó không?” Tần Phú Quý cẩn thận hỏi: “Là như vậy cậu Lâm, hình như Tôn Kiên đã chạy trốn không trả tiền, ngay cả vợ anh ta Trương Tuyết Nhàn cũng mặc kệ. Chúng ta xử lý người phụ nữ này thế nào đây?”
“Được rồi, Trương Uyển Du, quên giới thiệu cho cô biết chồng của tôi một chút, đây là một gia đình tốt. Tìm một người đàn ông tốt cũng phải có bản lĩnh, xinh đẹp thì có ích lợi gì? Nhà thiết kế đá quý thì có ích lợi gì?” Ngô Sở Vũ vênh váo đắc ý, có cảm giác ưu việt hơn mười phần.
Trong mắt cô ta, Trương Uyển Du đẹp hơn cô ta, lại còn có tài thiết kế đá quý, hình như ưu tú hơn cô ta. Vì thế cô ta nhất định phải khoe khoang chồng sắp cưới của mình có năng lực, đối lập với tên vô dụng Lâm Tinh Vũ, đả kích tôn nghiêm của Trương Uyển Du, sau này nhìn thấy cô ta thì cũng phải trốn tránh!
Ngô Sở Vũ đắc ý nói: “Đây là chồng sắp cưới của tôi, Tần Vũ. Anh ấy xuất thân từ gia tộc nhị lưu họ Tần đứng đầu thành phố Thanh Vân. Chắc các người đã từng nghe qua về ông chủ Tần Phú Quý rồi nhỉ? Vị đại nhân vật đó chính là ba chồng tương lai của tôi!”
“Từng nghe cái tên Tần Phú Quý chưa?” Tần Vũ lạnh lùng cười nói: “Hai người nghèo kiết xác các người còn dám trào phúng biệt thự của tôi là loại kém? Bây giờ mau biến khỏi tầm mắt tôi ngay, cút nhanh đi! Sau này gặp các người một lần, tôi đánh các người một lần! Nếu không thì với thực lực của ba tôi, tùy tiện giết chết nhà họ Trương các người chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, các người phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ!”
Đúng là không biết tên quê mùa ở đâu chui ra, biệt thự ba trăm tỷ cũng dám trào phúng? Bản thân mình không có tiền mà lại còn giả bộ lớn lối như vậy!