CHƯƠNG
“Uyển Du, đây là…” Lâm Tinh Vũ nghiêm mặt nói: “Đây là biệt thực lúc em thăng chức phó tổng giám đốc của tập đoàn, hội đồng quản trị phân phát cho em, đặc biệt để em ở lại đây!”
Trương Uyển Du ngập ngừng một hồi, phát hiện Lâm Tinh Vũ đang nắm bàn tay nhỏ bé của mình, sắc mặt cô đỏ lên, giơ tay đánh một cái: “Anh buông cái móng heo của anh ra trước đi.”
“Anh lừa quỷ à? Hội đồng quản trị phát biệt thự cho tôi?” Trương Uyển Du hừ lạnh nói, cũng tin tưởng.
Tập đoàn đá quý Trương thị có tài lực gì, bản thân cô làm phó tổng giám đốc có thể không biết sao? Làm sao lại được hội đồng quản trị cấp biệt thự ở sơn trang Tuyết Long xa xỉ như vậy được?
“Em chưa biết chuyện này sao?” Lâm Tinh Vũ nở nụ cười: “Lúc tập đoàn Trương thị đầu nhập vào Trữ thị ở Đông Hải, nội tình khác trước đây nhiều lắm. Biệt thự này là chủ tịch Ngô lên tiếng phân phối cho em, ai bảo Trương tổng bây giờ là tài nguyên chủ chốt của tập đoàn đây chứ? Thiếu em thì tập đoàn không vận chuyển nổi.”
Nghe Lâm Tinh Vũ nói như vậy, trên mặt Trương Uyển Du tràn ngập đắc ý. Đúng là gần đây cô đã phát triển nhảy vọt ở tập đoàn, đồng thời còn rất nổi tiếng trong giới đá quý ở tỉnh Đông Hải, có địa vị không nhỏ. Tập đoàn phải dựa vào tài năng của cô mới có thể vận chuyển, người không thể thiếu nhất chính là một nhà thiết kế như cô!
Nghĩ xong, trên mặt Trương Uyển Du hiện vẻ đỏ ửng, cô rất mừng rỡ và kiêu ngạo.
“Thực sự là chủ tịch Ngô và hội đồng quản trị đặc biệt phân phối cho tôi ở sao?” Trương Uyển Du nửa tin nửa ngờ, khẽ cắn môi nói.
Trước kia tập đoàn đá quý Trương thị không có tài lực đến mức này, nhưng Chủ tịch Ngô Ngô Dương thì có. Chủ tịch Ngô là đại diện của Trữ thị quản lý tập đoàn Trương thị, với tài lực của Trữ thị ở Đông Hải thì đúng là hoàn toàn có khả năng này!
Nói như vậy, đây cũng là vì tài hoa và thực lực của cô đã được khẳng định sao?
“Lâm tổng, những gì cậu giao phó đều đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể lên món.” Lúc này Lý Bộc đi xuống lầu mỉm cười nói, liếc mắt quan sát Trương Uyển Du: “Mợ Lâm, mời đến đây.”
“Uyển Du, giới thiệu cho em một chút, đây là quản gia của biệt thự, Lý Bộc.” Lâm Tinh Vũ nghiêm mặt nói.
“À à, quản gia Lý, xin chào.” Trương Uyển Du mỉm cười nói, rất lễ phép.
“Mợ Lâm, xin chào.” Lý Bộc cũng mỉm cười đáp lời, trong lòng suy nghĩ, mợ chủ mà cậu chủ lựa chọn quả thực không bình thường.
Lý Bộc đã từng gặp qua vô số người nổi tiếng ở Đế Kinh, ánh mắt rất độc đáo, chỉ vừa liếc mắt là đã có thể nhìn thấu. Mợ chủ xinh đẹp thoát tục, giống như một khối mỹ ngọc tuyệt thế không nhiễm bụi trần, như vậy cũng coi như xứng đôi vừa lứa.
Nói xong, ba người cùng nhau đi vào biệt thự, rất nhanh đã đi tới phòng khách riêng ở lầu hai.
Trong phòng khách lớn, chính giữa là cái bàn tròn cổ kính hoa cúc lê, công nghệ điêu khắc cũng là phong cách cổ xưa, tinh diệu tuyệt luân.
Lý Bộc chậm rãi bưng mâm thanh hoa được làm từ công nghệ tinh xảo đặt lên cái bàn tròn. Nhất thời, hương thơm thức ăn phiêu đãng trong không khí, thơm nồng đến cực điểm, hấp dẫn người khác muốn nếm thử.
Lý Bộc làm đại quản gia của nhà họ Tề ở Đế Kinh, có thể nói về phương diện đồ ăn là hết sức chú tâm, chẳng những có tay nghề khéo làm điểm tâm cao siêu mà còn tinh thông các món chính. Tay nghề đó là thậm chí ngay cả các bếp trưởng ở rất nhiều khách sạn năm sao lớn ở Đế Kinh đều cảm thấy không bằng!
“Quản gia Lý, ông làm đồ ăn thật sự quá ngon. Ngồi xuống cùng ăn đi.” Trương Uyển Du nếm thử hai miếng, tán thán không ngớt, nhìn về phía Lý Bộc nói.
Ánh mắt Lý Bộc lơ đãng nhìn về phía Lâm Tinh Vũ, Lâm Tinh Vũ khẽ vuốt cằm, lúc này Lý Bộc mới mỉm cười ngồi xuống.