CHƯƠNG
Dường như lâu lắm rồi Trương Uyển Du không nói chuyện phiếm với Lâm Tinh Vũ, hôm nay cô khá chủ động trong lúc nói chuyện, chủ động tâm sự rằng sau khi thăng chức làm Phó tổng giám đốc của tập đoàn, mình rất hưng phấn khi đối mặt với đông đảo nhân viên, còn nói về mấy món trang sức mình thiết kế gần đây.
Lâm Tinh Vũ rất nghiêm túc thảo luận với Trương Uyển Du về tác phẩm thiết kế trang sức và đề xuất ý kiến.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Uyển Du đi chọn một gian phòng ngủ sang trọng, sau đó đi xung quanh ngắm nghía căn biệt thự cực kỳ hoa lệ này, chỉ cảm thấy nơi đây đẹp không sao tả xiết.
Lâm Tinh Vũ đi lên ban công tầng ba, đứng chắp tay dựa vào lan can nhìn sông Thanh Vân chảy cuồn cuộn đằng xa và nội thành thành phố Thanh Vân phồn hoa với những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau được bao phủ dưới ánh trăng.
“Cậu chủ, cậu thật sự phải đi Đế Kinh sao?” Lý Bộc cung kính đứng chếch phía sau, khom lưng hỏi với vẻ mặt phức tạp.
“Cậu chủ à, thật ra cuộc sống hiện tại của cậu rất tốt mà, vừa có sự nghiệp vừa có mợ chủ hiền hòa.” Lý Bộc nói: “Nếu ông bà chủ thấy được cuộc sống của cậu bây giờ thì họ sẽ rất vui, tuyệt đối không muốn cậu đến cái nơi đầm rồng hang hổ như Đế Kinh để báo thù.”
Lời nói của Lý Bộc đong đầy lòng trung thành và tận tâm, thật sự là ông ta rất lo lắng cho cậu chủ. Quả thực cậu chủ đã thể hiện ra khí thế và năng lực, thủ đoạn phi thường.
Nhưng mười mấy năm qua cậu chủ chỉ sinh sống ở thành phố Thanh Vân, cho dù có năng lực ghê gớm nhường nào, cho dù cậu ấy có thể vỗ tay chơi đùa, hô mưa gọi gió ở tỉnh Đông Hải.
Song một khi tới Đế Kinh, cậu chủ chẳng khác nào kiến gặp voi! Huống chi cậu ấy còn phải đối phó với nhà họ Văn ở Đế Kinh vô cùng sắc bén đang ở thời kỳ hưng thịnh.
Phải biết rằng nhà họ Tề cơ to nghiệp lớn cỡ nào! Bọn họ có vô số chi nhánh, xuất hiện biết bao nhiêu nhân tài? Thế lực lớn đến mức nào? Bọn họ từng một tay che trời ở nước H đấy!
Thế mà cuối cùng cả nhà bị tiêu diệt, nhổ cỏ tận gốc, bị nhà họ Văn chặt đứt căn cơ triệt để.
Dù sao cậu chủ cũng chỉ có một mình, sao có thể thay đổi cục diện phong ba bão táp ở Đế Kinh?
“Đàn ông thân dài vai rộng, sống trên đời có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm.” Lâm Tinh Vũ từ tốn cất lời.
“Nếu ngay cả nhà tổ cũng không giữ được, mặc cho tu hú chiếm tổ chim khách.” Lâm Tinh Vũ nhìn Lý Bộc bằng ánh mắt bình tĩnh: “Vậy thì có khác gì xương khô trong mộ chứ?”
Lý Bộc mấp máy môi, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng không thể tiếp tục khuyên nhủ đối phương. Không biết dưới ánh mắt bình tĩnh của cậu chủ ẩn giấu sóng to gió lớn, sấm rền chớp giật nhường nào!
“Lão quản gia này chúc cậu chủ xuất quân chiến thắng!” Lý Bộc nghiêm túc nói: “Tôi sẽ trông nom mọi việc ở thành phố Thanh Vân thật tốt.”
Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
…
Giữa trưa ngày hôm sau.
Tại sân bay quốc tế Thanh Vân.
Lâm Tinh Vũ lên máy bay tới Đế Kinh.
Anh vẫn lặng lẽ lên đường, không có dàn xe cũng không có ai tiễn chân, thậm chí anh ngồi khoang phổ thông bình thường như một hành khách đi du lịch.
Chẳng ai ngờ một mình cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng này sẽ dấy lên gió tanh mưa máu khắp Đế Kinh!
Lâm Tinh Vũ không cho bất kỳ ai biết mục đích thật sự của mình, cũng không điều động thuộc hạ hay là thế lực ngầm nào cả.
Anh cũng không đánh tiếng với nhà họ Ninh ở Đế Kinh.
Lâm Tinh Vũ biết rõ rút dây động rừng, lần này anh đến Đế Kinh không phải để diệt gọn nhà họ Văn ở Đế Kinh, nhổ cỏ tận gốc mà là muốn chém đầu thị uy, lấy máu rửa hận!