CHƯƠNG
“Người phụ nữ ngu ngốc.” Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nói, dùng tiếng Ai Cập cổ đại rất không thông dụng để nói. Đây gọi là lấy đạo của người trả lại cho người, hay còn là ăn miếng trả miếng.
Công Tôn Thu Vũ ngạc nhiên nhìn Lâm Tinh Vũ, ánh mắt lóe lên tia sáng như thể khám phá ra một thế giới mới.
“Anh biết tiếng Ai Cập cổ đại?” Công Tôn Thu Vũ cũng dùng tiếng Ai Cập cổ đại để trả lời, ánh mắt nhìn Lâm Tinh Vũ đầy vẻ thích thú, như thể tìm thấy đồng đội.
Lâm Tinh Vũ cười một tiếng, không nói gì.
“Nhưng mà anh nói vậy có phải hơi thất lễ rồi không? Anh có biết lời mình vừa nói ra có ý gì không?” Công Tôn Thu Vũ xấu hổ đỏ bừng mặt nói, âm thanh phát ra cũng rất nhỏ, bộ dạng thì ngượng ngùng.
Câu nói của Lâm Tinh Vũ dịch đơn giản là người phụ nữ ngu ngốc, nhưng nó còn có hàm ý sâu xa hơn thế. Trong văn hóa Ai Cập cổ đại, nếu nam chủ nhân dùng từ người phụ nữ ngu ngốc với nữ nô lệ, thì nó còn biểu thị tính xâm chiếm cực cao của anh ta, thậm chí còn mang ý trêu đùa!
“Tôi không biết, cô có biết không? Cô gái thiên tài?” Lâm Tinh Vũ cười nói, thay đổi cách phát âm, dùng ngôn ngữ của thành Babylon.
Chỉ là từ thiên tài ở đây lại mang ý châm biếm, hay dịch ra còn có nghĩa là rất ngu ngốc.
Lâm Tinh Vũ cũng hứng thú muốn xem người phụ nữ tự cao tự đại này biết đến đâu.
“Anh! Anh!” Công Tôn Thu Vũ tức giận dậm chân, hiển nhiên là hiểu được, vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Lâm Tinh Vũ.
“Anh có thể ăn nói dễ nghe hơn được không?” Công Tôn Thu Vũ rốt cuộc cũng chịu nói tiếng nước H.
Lâm Tinh Vũ cười một tiếng, cũng lười để ý.
Cứ như thế, Công Tôn Thu Vũ không ngừng tìm cách bắt chuyện với Lâm Tinh Vũ, giống như tìm thấy một bảo vật. Còn Lâm Tinh Vũ thì cứ ở đó nhắm mắt dưỡng thần.
Công Tôn Thu Vũ đi du học ở nước ngoài, chuyên ngành ngôn ngữ, lịch sử, là học sinh giỏi đạt thành tích cao, xuất sắc học vượt cấp trở thành nghiên cứu sinh của năm học viện hàng đầu thế giới! Từ nhỏ cô ta đã rất quan tâm đến ngôn ngữ và văn hóa cổ đại của các quốc gia khác nhau trên thế giới, khó khăn lắm mới tìm được người cùng ngành là Lâm Tinh Vũ, nên nhất định phải nắm lấy.
Trong chuyến đi, Công Tôn Thu Vũ rất chu đáo, lấy ra rất nhiều đồ ăn nhẹ, bánh trái cao cấp từ vali, đồng thời còn lấy ra một chai rượu vang đỏ năm từ trang viên Brandy, muốn cạy miệng Lâm Tinh Vũ để nói chuyện phiếm cùng mình.
Tâm lý này giống như một đứa trẻ thích gấp máy bay giấy nhưng không có ai chơi cùng, cuối cùng tìm được một cậu bé cũng biết gấp máy bay nên nhất định phải kéo cậu ta chơi chung với mình.
Lâm Tinh Vũ lại cảm thấy chuyện này rất nhàm chán, cũng ngại phiền toái. Công Tôn Thu Vũ làm nháo loạn thành thế này, mọi người trong cabin đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, ghen tị có, mà hâm mộ cũng có, thậm chí có người thèm đến chảy nước miếng. Dù thế nào đi chăng nữa thì họ cũng đã trở thành nhân vật chính trong cabin.
Dù sao thì Công Tôn Thu Vũ cũng được coi là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, có thân hình quyến rũ vô song, đặc biệt là khí chất xuất chúng, có học thực, thuộc hàng hiếm có khó tìm, đi đến đâu cũng được người khác chú ý.
Trong chuyến đi, Lâm Tinh Vũ và Công Tôn Thu Vũ tùy tiện nói vài câu, trò chuyện về nghiên cứu học thuật về văn hóa và ngôn ngữ cổ đại.
Cuối cùng, khi xuống máy bay, tại sân bay quốc tế Đế Kinh, Công Tôn Thu Vũ dường như vẫn chưa thỏa mãn, nhất quyết kéo Lâm Tinh Vũ lại để hỏi thông tin liên lạc, nhưng Lâm Tinh Vũ từ chối, dứt khoát rời đi.
“Này áo trắng! Anh nhớ phải liên hệ với tôi đấy, tôi có thể thu xếp công việc tốt cho anh, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi! Nhà tôi ở Đế Kinh rất có thế lực!” Công Tôn Thu Vũ vẫy tay, mặt mũi tràn đầy vẻ tiếc nuối, nhìn theo bóng lưng ngày càng khuất xa của Lâm Tinh Vũ.
Lâm Tinh Vũ phớt lờ cô ta, lên taxi, đi thẳng đến khu Trung Thiên, khu thịnh vượng nhất ở Đế Kinh.