Chàng Rể Quyền Quý

chương 255

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Ổ ôi? Còn của riêng Lâm tổng? Tên ngu đó dựa vào đâu mà chiếm cả một tầng? Cậu ta thật to gan!” Lư Ngọc Hân khinh thường nói, lạnh giọng quát mắng: “Đây là biệt thự mà tập đoàn chia cho con gái của tôi, để Lâm Tinh Vũ cậu ta ở một phòng đã là ban ơn rất lớn cho cậu ta rồi, còn không biết xấu hổ mà chiếm cả tầng ba? Đừng nực cười như vậy.”

“Còn nữa, tôi nói cho ông biết, ông sau này gọi tôi là Lư tổng? Nghe thấy không? Còn dám nói linh tinh, tôi vả miệng của ông!” Lư Ngọc Hân lạnh giọng nói, dáng vẻ sai khiến hạ nhân.

“Đúng rồi, Minh Viễn. Tôi lát nữa gọi điện cho cháu trai của nhà mẹ, nhà lớn như vậy, phải cố gắng sử dụng.” Lư Ngọc Hân thích chí nói: “Tôi muốn để mấy anh em nhà mẹ dẫn đám cháu trai qua đây ở, nhiều năm như vậy rồi, cũng có thể thể hiện phong quang của tôi rồi!” Ồ, đúng rồi, biệt thự lớn như vậy, tùy tiện có thể ở hàng trăm người nhỉ? Tôi thấy về sau sửa căn phòng đằng sau rồi cho thuê, hằng tháng còn có thể kiếm không ít tiền đó!”

“Không được! Lâm tổng đã nói, nơi này không thể để người ngoài chuyển vào!” Lý Bộc khẩn trương nói.

“Còn Lâm tổng đã nói? Cậu ta nói chuyện hữu dụng nhỉ?” Thần sắc của Lư Ngọc Hân đầy khinh thường, cao ngạo không thôi: “Đợi Lâm Tinh Vũ quay về thì bảo cậu ta cút! Cái đồ phế vật ngu xuẩn ăn bám vào con gái tôi như cậu ta, dựa vào đâu mà ở trong căn biệt thự cao cấp như này chứ?”

“Cái gì, bà muốn đuổi Lâm tổng đi?” Lý Bộc mở to hai mắt mà nhìn, gương mặt tràn đầy biểu cảm không dám tin.

Mẹ vợ của cậu chủ thật sự dám làm xằng làm bậy, còn muốn đuổi cậu chủ đi?

Bà ta có bản lĩnh gì chứ, không biết tất cả những thứ này đều là của cậu chủ à?

“Ông ngạc nhiên làm cái gì? Đuổi cái tên vô dụng kia đi thì có gì kỳ quái lắm à?” Lư Ngọc Trân cười lạnh rồi nói.

“Bây giờ con gái của tôi đã được thăng chức làm phó chủ tịch tập đoàn, nó cũng là giám đốc điều hành hội đồng quản trị, là công ty đá quý đứng đầu ở Đông Hải, tùy tiện thiết kế ra một bộ trang sức là đã có giá hơn hàng chục tỷ đồng.” Lư Ngọc Trân đắc ý nói: “Cái tên Lâm Tinh Vũ nghèo kiết xác này có thể xứng đáng với con gái của tôi à? Bây giờ cậu ta xách dép cho con gái của tôi còn không xứng nữa là.”

“Mẹ à, mẹ cứ nói chuyện này làm cái gì vậy?” Trương Uyển Du bước xuống từ trên lầu, sắc mặt rất khó coi: “Lâm Tinh Vũ làm trợ lý giúp cho con, đó cũng là lợi ích rất lớn cho con, công việc của anh ấy ở tập đoàn vô cùng phù hợp.”

Lư Ngọc Trân nhìn thoáng qua Trương Uyển Du, không kiên nhẫn mà nói: “Ai nha, con gái à, Lâm Tinh Vũ chỉ biết dỗ dành phụ nữ, xem xem dỗ con được rồi kìa, còn nói chuyện giúp cho nó nữa chứ. Con có biết cậu ta với Vương Hồng Lăng còn gian díu với nhau, lần này nói là đi công tác, có trời mới biết có phải là cậu ta đi lăn lộn với ai không.”

Trương Uyển Du cũng không biết nói cái gì cho phải, thở dài một hơi.

“Được rồi con gái, mấy chuyện này không cần con phải quan tâm đâu, con cứ làm việc cho thật tốt, chuyện trong nhà cứ để mẹ xử lý giúp cho con.” Lư Ngọc Trân nghiêm túc nói.

“Lý Bộc, nếu như ông vẫn còn muốn kiếm cơm ở nhà chúng tôi, vậy thì yên phận một chút đi.” Lư Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, đối với người quản gia mà Lâm Tinh Vũ mời đến, bà ta vô cùng không hài lòng: “Tôi nói cho ông biết, trong cái nhà này là do tôi quyết định, nếu như ngày nào ông cũng gọi Lâm tổng Lâm tổng, sớm muộn gì ông cũng sẽ giống như Lâm Tinh Vũ, bị chúng tôi đá ra khỏi cửa. Với cái độ tuổi này của ông, còn có thể tìm được một công việc tốt như thế à?”

Lúc đầu, Lư Ngọc Trân đã muốn tìm người thế chỗ Lý Bộc, nhưng mà đã tìm công ty giúp việc hỏi thăm, mời một quản gia chuyên nghiệp ở bên ngoài cũng phải trả tiền lương hàng chục triệu một tháng, thật sự không nỡ tiêu số tiền này.

Dù sao thì ông già này là do Lâm Tinh Vũ mời đến, Lâm Tinh Vũ dùng tiền của cậu ta là được rồi, thích hợp được sử dụng làm người giúp việc.

Lý Bộc muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt bất đắc dĩ, thầm than một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Ông ta đã đảm nhiệm chức vụ quản gia nhà họ Tề ở Đế Kinh hơn nửa đời người, có tình huống nào mà chưa từng nhìn thấy, nhân vật gì chưa từng gặp?

Nhưng mà, chỉ có duy nhất là một người phụ nữ có thể ăn vạ, có tầm nhìn hạn hẹp, mắt mù như thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio