CHƯƠNG
“A! Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi đáng chết! Xin lỗi Thẩm Tam gia, tôi không biết sống chết đánh chủ ý vào mợ Lâm! Ông đánh rất đúng, tôi đáng đánh!” Vương Quốc Khang không có chút tôn nghiêm nào mà dập đầu xin lỗi, hoàn toàn mất đi uy phong của một cường nhân trong giới thương nghiệp.
Vương Tử Văn cũng điên cuồng dập đầu, trong miệng không ngừng mắng chửi mình, chỉ cầu xin có thể sống.
Phế rồi, hoàn toàn phế rồi.
Hai người này, không những bị Thẩm Tam phế đi ‘người anh em’, bị gãy xương, giẫm đạp tôn nghiêm, ngay cả nhân cách cũng mất rồi.
Có điều, loại người giống như súc sinh như bọn họ, vốn không có nhân cách để nói.
“Hừ!” Thẩm Tam cười lạnh, nhìn hai tên phế vật này, cực kỳ ghét bỏ.
Thèm vào quan tâm trong tay ông ta có bao nhiêu tiền bạc thế lực, ông trùm giới thương nghiệp gì gì đó, cuối cùng chỉ là một tên ăn chơi ăn bám vào gia đình.
Lần này đánh quay về nguyên hình, cởi bỏ lớp bỏ ngoài đó, bản chất chỉ là một kẻ nhát cáy! Bị ông ta phế của quý rồi, còn quỳ xuống xin tha?
Thẩm Tam không thèm đếm xỉa ba con Vương Quốc Khang đã bị đánh tới mức không tỉnh táo, xoay người gọi điện cho cậu Lâm.
“Cậu Lâm, cậu xem, xử lý như này được không?” Thẩm Tam cung kính hỏi.
Thẩm Tam sớm đã bảo Lưu Quân dùng máy quay, quay lại quá trình ở đây, gửi cho cậu Lâm ở bên kia xem, cậu Lâm đã thấy cả quá trình xử lý ba con Vương Quốc Khang.
“Được.” Đầu bên kia, giọng nói của cậu Lâm rất bình tĩnh.
“Ông lập tức bảo ba người Lưu Quân, đích thân dẫn người đi bảo vệ Trương Uyển Du, tôi không hy vọng lại có bất kỳ nguy hiểm và chuyện ngoài ý muốn nào nữa.” Cậu Lâm lạnh lùng nói.
“Được! Cậu Lâm, hôm nay là sơ suất của thuộc hạ!” Thẩm Tam thành khẩn nói.
“Nhớ kỹ là được. Tôi còn đang làm việc.”
Tút một tiếng, Lâm Tinh Vũ đã cúp máy.
Thẩm Tam toát mồ hôi, cậu Lâm quả nhiên vẫn tức giận rồi, lập tức căn dặn, bảo ba anh em Lưu Quân âm thầm bảo vệ mợ Lâm.
Trong lòng Thẩm Tam bực tức, ông ta gánh áp lực cực lớn của cậu Lâm, không những suýt chút nữa không ôm được cái đùi vàng, mất đi tiền đồ phú quý, mạng cũng suýt mất.
Nghĩ rồi, Thẩm Tam quay đầu bồi thêm vài cước, đạp mạnh lên người Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn, đạp tới mức bọn họ khóc ba gọi mẹ, quỳ xin tha.
Đánh vài phút, Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn bị đánh hoàn toàn mất đi thần chí, chỉ rên ư ử. Thẩm Tam vào lúc này mới dừng tay, xả giận xong, sau đó dẫn ba anh em Lưu Quân ngồi lên xe rời khỏi.
“Giày cũng bẩn rồi, phải đổi rồi.” Thẩm Tam nhổ một bãi nước bọt, cảm thấy buồn nôn, người của hai tên súc sinh này đều là thứ ô uế, làm bẩn đôi giày của ông ta.
Ba con Vương Quốc Khang ngây ngốc tại chỗ, thở hổn hển, lẩm bẩm oán thán, còn tự nói với mình xong rồi, của quý bị phế rồi, người cũng đã ngu.
Vệ sĩ của hai người cũng bị dọa không nhẹ, vội vàng gọi điện gọi xe cấp cứu, trước tiên đưa đến viện xem thử còn có thể chữa được của quý không, rồi vội vàng gọi điện thông báo cho ông cụ của nhà họ Vương.
Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn xảy ra loại chuyện này, chính bọn họ đi làm chuyện súc sinh trước, đối phương lại là Thẩm Tam, lão đại Vương Thừa Càn là người thông tri đạt lý, quá nửa sẽ không giúp. Nhưng ông cụ của nhà họ Vương là cha của Vương Quốc Khang, con trai, cháu trai bị người ta phế, sao có thể không nổi giận lôi đình chứ?
Phải biết, thế hệ trước của nhà họ Vương không có ai sinh được con trai.