CHƯƠNG
“Đồ vô dụng này mày câm miệng cho bố! Giải thích với tao thì được gì! Trên đời này có đứa nào né súng bắn tỉa hạng nặng được?” – Văn Cửu lạnh lùng mắng: “Văn Thập Nhị, nếu mày không phải là em họ tao thì giờ mày chết với tao rồi! Với cái kỹ năng bắn rác rưởi của mày mà còn không biết ngại xưng là sát thủ nhà họ Văn à?”
“Nghe bảo dạo này mày thích tới Đế Vũ Thành chơi gái lắm?” – Văn Cửu lạnh lùng liếc Văn Thập Nhị một cái: “Chơi bời lêu lổng cho lắm rồi tay cũng mềm nhũn cả ra, ngay cả súng cũng không cầm chắc được! Sau khi quay về, mày tự nhốt mình trong phòng kiểm điểm đi, các nhiệm vụ sau này không cần tham gia nữa!”
“Vâng! Vâng, nghe anh Cửu hết.” – Văn Thập Nhị lau mồ hôi trán, cung kính nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu đổi lại người bắn là ông thì ông cũng có giết thằng oắt kia đươc đâu!
“Anh Cửu, camera giám sát cho thấy thằng kia đã đi vào cầu thang rồi, hình như muốn tới tìm chúng ta thật.” – Một tên áo đen khác, tay cầm máy tính bảng trông có vẻ rất khoa học – kỹ thuật cung kính nói.
“Ngon rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi mấy đứa, đừng giết nó vội, phải bắt sống, tra hỏi cho ra nó là “bồ câu đưa thư” của nhà nào.” – Văn Cửu nhẹ nhàng, dáng vẻ như đã nắm chắc mọ thứ.
“Vâng! Anh Cửu!”
Ba người đàn ông mặc đồ đen còn lại đều lấy vali đen ra, lần lượt lấy ra vũ khí sở trường của bọn hắn, hăm he chờ đợi.
Phía bên kia, đầu tiên Lâm Tinh Vũ lao lên cầu thang bộ của tập đoàn Tắc Thành.
Ba phút.
Lâm Tinh Vũ lên sân thượng tầng , tung một cú đá đạp bay cánh cửa sắt, mặt vô cảm nhìn bốn người đàn ông mặc quần áo đen, liếc nhìn về phía Vu Tắc Thành đang hấp hối trên sợi dây thép.
“U chà chà, khá đấy, đạp bay cả cửa sắt à?” – Biểu cảm của Văn Cửu như trêu đùa, xoa xoa nắm đấm, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.
“Một thân một mình tới à? Tao thấy mày tự tới nạp mạng mới đúng?”
Dứt lời, không biết tự lúc nào Văn Cửu đã rút ra một cây súng lục, bắn một phát, kĩ năng nhanh như chớp, hiển nhiên là một bậc thầy thông thạo sử dụng súng ống.
Hắn ta định bắn trước một phát, phế đi chân của Lâm Tinh Vũ đã.
Đùng!
Viên đạn bắn trúng cánh cửa sắt, nhưng không thấy Lâm Tinh Vũ đâu nữa, như thể anh đã biến mất tại chỗ trước mặt bọn họ.
“Gì vậy?” – Văn Cửu hơi nhíu mày, sửng sốt.
Bịch!
Một lực đẩy kinh khủng từ phía sau truyền đến, bóng hình ma quái của Lâm Tinh Vũ hiện ra, chỉ một đạp đạp cả người Văn Cửu văng ra xa mấy chục mét, ngã rầm xuống đất, ho khan, nôn ra máu.
Ba người đàn ông mặc đồ đen kia sửng sốt, lập tức phản ứng lại, giơ súng bắn.
Lâm Tinh Vũ không cho bọn họ cơ hội, lao lên nhanh như chớp, dùng chân quét qua một phát, đá gãy xương bàn tay của cả ba, súng trên tay bọn họ rơi lạch cạch xuống đất.
Ngay sau đó, lại thêm vài cú đấm vào ngay mặt, đánh cho cả đám choáng váng.
Lâm Tinh Vũ quay người lại, chuẩn bị đối phó với Văn Cửu.
Đột nhiên, một luồng gió dữ dội bổ thẳng vào mặt anh, một lưỡi dao sắc bén lộ ra, cắm thẳng vào cổ họng anh.
Văn Cửu mới là cao thủ trong đám này! Hạ hết được đám cao thủ của Vu Tắc Thành!