CHƯƠNG
Ánh mắt của hai vợ chồng Tôn Kiên có chút khẩn trương, đối mặt với Ngô Dương từ trên trời rơi xuống từ Ninh thị, hai người bọn họ không dám lỗ mãng.
Dù sao thì hai người đều đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Ngô Dương, ba của bọn họ vất vả lắm mới có thể qua được cửa ải này, Trương Đức Hải, lão tam nhà họ Trương, đến bây giờ vẫn còn chưa phục hồi lại sức.
“Tổng giám đốc Ngô, không có gì, một vài chuyện nhỏ mà thôi, có người không hiểu quy định của công ty, tôi đang dạy dỗ bọn họ.” Tôn Kiên nói.
“Ồ?” Ngô Dương nhìn Tôn Kiên, hỏi: “Ai không hiểu quy định?”
Tôn Kiên nói: “Là một nhân viên nhỏ ở trong phòng thị trường, tên là Trương Uyển Du, chưa được sự cho phép của ai mà đã đến khu làm việc của lãnh đạo tập đoàn, tôi đang dạy dỗ cô ta.”
“Là tôi gọi cô ấy đến đây đó, sao vậy, cậu có ý kiến gì?” Ngô Dương từ tốn nói.
“Còn nữa, tôi đính chính lại một điểm, đây là nơi làm việc, cậu thân là lãnh đạo cấp cao lại cãi nhau, ra thể thống gì vậy?”
Đối mặt với lời khiển trách của Ngô Dương, sắc mặt của Tôn Kiên có chút khó coi.
“Tôi không hi vọng là trong phòng làm việc lại có người lớn tiếng ồn ào, nếu như còn xảy ra tình huống này, hai người có thể chuyển khỏi văn phòng của lãnh đạo.” Ngô Dương nghiêm túc nói.
Nói xong, Ngô Dương mỉm cười nhìn về phía Trương Uyển Du.
“Là cô Trương Uyển Du có đúng không? Tôi đã xem qua ý tưởng thiết kế trang sức của cô gửi cho tôi hồi hôm qua, rất không tồi.” Ngô Dương nói: “Đến phòng làm việc của tôi đi, nói chuyện chi tiết về bản thiết kế của cô.”
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Ngô.” Trương Uyển Du nghiêm túc nói.
Ngô Dương không quan tâm đến nhóm người Tôn Kiên, quay người đi vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Trương Uyển Du và Lâm Tinh Vũ cùng nhau đi vào văn phòng.
“Hừ.” Trương Tuyết Nhàn nhìn bóng lưng của Trương Uyển Du và Lâm Tinh Vũ, hừ lạnh một tiếng, biểu cảm cực kỳ nóng giận.
“Đúng là gặp may mà, dựa vào trình độ thối nát của cô ta thiết kế ra được trang sức gì chứ, tổng giám đốc Ngô lại để ý?”
“Ha, cái tên họ Ngô đó cũng không phải là chuyên gia trang sức, làm gì hiểu được thiết kế trang sức cơ chứ, nhặt được phế vật mà còn tưởng là bảo vật.” Tôn Kiên nhẹ giọng nói.
Hai người đều không ngờ tới tổng giám đốc Ngô lại giải vây giúp cho Trương Uyển Du, làm cho bọn họ phải xấu hổ.
Lúc nãy trào phúng trình độ rác rưởi của Trương Uyển Du, đảo mắt, cô lại nhận được sự tán thành của tổng giám đốc Ngô ở trước mặt của các lãnh đạo cấp cao trong công ty, vô cùng mất mặt.
“Chị Nhàn, dựa vào trình độ đó của Trương Uyển Du, tổng giám đốc Ngô có thể cho cô ta một vị trí thiết kế trang sức thực tập cũng rất không tệ rồi.” Một lãnh đạo nhà họ Trương nịnh nọt lên tiếng nói: “Dù sao thì kết quả của Trương Uyển Du còn không phải là trở thành cấp dưới cho chị định đoạt à.”
“Đúng rồi đó, chị Nhàn, chị mới là nhà thiết kế chính của công ty, đến lúc đó chị cứ dạy dỗ Trương Uyển Du, cho cô ta biết cái gì mới là thiết kế trang sức thật sự.” Một chủ quản bộ phận thiết kế lại lên tiếng nói.
“Ha, muốn dựa vào thiết kế trang sức để thăng tiến ở công ty, quả thật là nằm mơ mà. Đợi đến khi cô ta bước chân vào bộ phận thiết kế, sau này sẽ từ từ dạy dỗ cô ta.” Trương Tuyết Nhàn cười lạnh nói.
Cô ta là phó tổng giám đốc bộ phận thiết kế của công ty, là nhà thiết kế trang sức chính, về phương diện thiết kế trang sức ở công ty, cô ta tuyệt đối có quyền lên tiếng.
Trương Uyển Du muốn dựa vào thiết kế trang sức để trở nên nổi bật ở công ty, haha, đúng là nằm mơ mà.
…